Chương 50: Bị bắt (1+2)

Vết thương càng ngày càng đau đớn, gió lạnh cộng với băng tuyết đang tra tấn da thịt của ta, một lần nữa, ta trở lại với hiện thực.

Dưới sự thúc dục của Đông Hồ thiết kỵ, ta với đám tù nhân binh sĩ Đại Tần đang khó khăn đi lên một gò đất.

Ta rốt cục cũng ý thức được mình còn sống, máu và gió lạnh đã làm cho ta ý thức được mọi chuyện, thân thể đau nhức vì bị nhiều vết thương, nhưng ta vẫn cố sức cắn chặt môi chịu đựng.

Một binh sĩ Đại Tần ngã xuống, làm cho ta ngã theo, cắm đầu vào hậu tâm của hắn.

Sinh mệnh ở trên chiến trường trở nên vô cùng nhỏ bé, để bảo trụ tính mạng của mình thì ai cũng phải cố gắng.

Tám vạn Tần binh bị bắt, được chia làm 3 đội ngũ, Tần binh trọng thương bị giết chết tại chỗ, ta theo đám người đi tới chỗ của thương binh nhẹ, đi lại càng trở nên khó khăn.

Người Hồ binh kiểm tra, lấy thanh loan đao đang đeo ở lưng ta ra, đây chính là thanh đao mà Yến Hưng Khải dùng 8 vạn lượng mua được từ trong tay Bạch Quỹ.

Người Hồ binh này nhìn ta một cái, đem chuôi đao đập mạnh vào tiểu phúc của ta, ta đau đớn quỵ ngay xuống đất.

Người Hồ binh này đã rút loan đao, đang muốn chém đầu ta, thì đột nhiên bị một người gọi: "Chậm đã!"

Hắn nhìn chuôi đao, hồ nghi nhìn ta nhiều lần rồi nói: "Cây đao này, ngươi từ đâu có được?

"Ta biết thanh đao này là do Bạch Quỹ giết Đông Hồ danh tướng Hoàn Nhan Ô Tư thu được. Ta đương nhiên không dám nói thật, lên tiếng nói:"Ta ở trên chiến trường nhặt được…"

Người Hồ binh này hồ nghi nhìn ta một cái, cuối cùng không tiếp tục hỏi, thô bạo đẩy ta vào trong đám tù binh.

Trong lòng ta thầm kêu may mắn, vô tình tránh thoát được một lần chết. Ta yếu ớt đi tới chỗ đội ngũ đang ngồi, vết thương trên đùi phải máu đã ngừng chảy, cộng thêm với ống quần dính nước đã dính lại với nhau. Tuy rằng không trúng gân cốt, nhưng để lâu vẫn sẽ bị nguy hiểm.

Bên người hai gã Tần binh nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Không biết người Hồ định xử lý chúng ta như thế nào?"

"Việc này còn hỏi hay sao, khẳng định là mang chúng ta bán làm nô lấy tiến…"

Hai người bỗng nhiên ngừng lai, vì thấy một thiếu nữ đi về phía bên này, khi ta nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ này, thì cả người giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, kinh ngạc tới ngây người.

Cô gái đầu đội mũ da, mặc áo da bó sát người, cổ tay dùng lông cừu kết lại, bộ quần áo lông cáo làm cho nàng thanh lệ tuyệt luân, băng cơ ngọc cốt, thân thể lả lướt, cánh tay nhỏ nhắn, trong suốt, đúng là xuất trần.

Đây rõ ràng là Thái Y Triều Tiên bị ta bắn chết Toàn Tuệ Kiều.

Ta cố sức cắn cắn môi dưới vững tin chuyện trước mắt mình không phải là ảo giác.

Hai gã binh sĩ Đông Hồ lưng đeo hòm thuốc, Toàn Tuệ Kiều đang kiểm tra thương binh, lấy thuốc trị thương.

"Không có khả năng!

"Trong lòng ta kêu to, ta rõ ràng bắn trúng hậu tâm của nàng, nhưng hiện giờ sao nàng có thể ở trong quân Đông Hồ được? Toàn Tuệ Kiều đi tới chỗ ta, ta hoảng sợ vội vàng cúi đầu, rất sợ bị nàng nhận ra. Nàng dừng lại bên người ta, một tên binh sĩ Đông Hồ rút ngân đao. Trong lòng ta hoảng sợ, lẽ nào nàng nhận ra ta, đang định thi triển thủ đoạn độc ác nào đó? Nàng nhẹ giọng nói:"Vết thương của ngươi cần phải xử lý một chút, nếu không thì cái chân sẽ bị phế!

"Từ thanh âm, động tác của nàng ta, ta có thể hoàn toàn kết luận, nàng chính là Toàn Tuệ Kiều. Thế nhưng nàng dường như không nhận rat a, nàng dùng ngân đao, cắt ống quần, tẩy rửa vết thương và băng lại. Ta to gan đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của nàng, Tuệ Kiều ánh mắt chuyên chú nhìn vào vết thương của ta, đôi lông mi nhăn lại, dường như có điều gì đó thấp thỏm bất an. Long mi của nàng nhảy lên một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, dịu dàng cười nói:"Ngươi yên tâm, rất nhanh sẽ khang phục.

"Ta nhất thời nghi hoặc, nàng có phải là Toàn Tuệ Kiều hay không? Giọng nói và dáng điệu nụ cười thì không có gì khác nhau cả, trên đời này lại có người giống nhau tới vậy sao, hay là nàng không nhớ được chuyện trước kia? Sau đó nàng lại băng bó kỹ vết thương trên vai của ta. Tên Hồ binh ở phía sau nói:"Hoàn Nhan đại phu, nếu như thương thế của hắn quá nặng, thì không cần chữa trị!"

Toàn Tuệ Kiều nhẹ giọng nói: "Người này chưa tổn thương gân cốt, sẽ nhanh chóng bình phục thôi!"

Nàng băng kỹ vết thương cho ta, lại lưu lại một quyển lụa trắng và một bình rượu thuốc nhỏ, dặn dò: "Ngươi đúng giờ rửa vết thương, chú ý giữ ấm, thì không có gì đáng ngại."

Ta cảm kích gật đầu, nhìn theo nàng đi xa, lúc này mới đem lụa trắng và rượu thuốc cẩn thận thu vào.

Trải qua một phen kiểm tra, 8 vạn binh sĩ bị bắt không còn lại được 3 vạn, binh sĩ Đông Hồ giết những binh sĩ Đại Tần không có giá trị, còn những việc như thu dọn và đốt xác thì giao lại cho chúng ta.

Chúng ta đem vũ khí nộp lên trên, binh sĩ Đông Hồ cho phép chúng ta lấy quần áo của người chết mặc chống lạnh, ta lột lấy hai cái áo bong, tạm thời có thể giữ được ấm.

Sau khi dọn dẹp chiến trường, 2 vạn tù binh theo Ngốc Nhan quân đoàn phản hồi Truân Lưu, lần này quân Ngốc Nhan tổn thất thảm trọng nhất, 20 vạn đại quân của hắn tử thương hơn phân nửa, chỉ còn lại hhơn 5 vạn binh sĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!