Chi Đạo thật cẩn thận vươn tay tách từng lớp giấy, xuyên qua các khe hở nhìn những tờ giấy. Cái tên được đề trên đó, tất cả đều là… Cố Ẩn.
Minh Bạch là Cố Ẩn?! Chính là cái người mà khiến nữ sinh tiểu học theo đuổi đến mức thương tâm rơi lệ, Cố Ẩn?! Là Cố Ẩn, người mà cô đã thề là nếu cô thích anh thì sẽ phải ăn hai tấn phân? Anh sửa tên từ lúc nào thế?!
Sắc mặt ngay lúc này của Chi Đạo cũng khó coi giống như phải ăn phân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, liền nhìn hết tất cả, cẩn thận nhìn mỗi tờ của các chồng, càng xem sắc mặt càng xanh mét, đến tận tờ cuối cùng.
Đánh giá thành tích cuối kỳ lớp 9. Tên họ: Cố Thâm. Bên cạnh còn có một nét bút màu đen bị người ta xẹt qua. Chi Đạo cầm tờ giấy đó lên, nhìn thoáng qua. Là một bài thi trắng tinh, không viết một chữ nào.
Sao cô chưa từng nghe dì Minh nhắc đến chuyện Minh Bạch có anh em nhỉ?... Có lẽ là em họ của anh nghịch ngợm viết linh tinh chăng?
Tiếng mở cửa vang lên. Minh Bạch đã trở lại. Chi Đạo vội đặt cặp sách lên ghế, nhanh chóng rút ra một quyển vở bài tập, mở sẵn trên bàn học giả vờ đang làm bài. Cô bước ra khỏi phòng, dựa vào cửa nhìn anh.
"Cậu về rồi à…"
"Ừ." Minh Bạch cất túi đồ ăn trong phòng bếp: "Đi làm đi."
Cô là bà giúp việc tới nấu cơm cho anh đấy hả? Trong lòng Chi Đạo dâng lên một chút khó chịu, sau đó lại nghĩ đến tình cảnh ăn nhờ ở đậu của mình, thôi. Cô là người lớn, phải độ lượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi vợ chồng Lý Anh thường xuyên không ở nhà, Chi Đạo cũng học cách nấu mấy món cơm nhà từ nhỏ. Cô lưu loát đánh bông trứng, thêm dầu, cho cà chua vào, xào. Đang hăng say trổ tài nấu nướng, cô phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Chi Đạo xoay người, liếc mắt một cái là thấy Minh Bạch đang nghiêng người dựa cửa, nhìn chằm chằm cô.
Chi Đạo tự nhủ một câu thần kinh, lại quay người lại, tiếp tục xào cà chua.
Sau khi ăn xong, Minh Bạch tự giác đi rửa chén, Chi Đạo liền đi làm bài tập. Làm hết bài tập, Chi Đạo ôm cặp sách ra ngoài, lại nhìn thấy anh lười biếng nằm trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc đọc sách. Bầu không khí an tĩnh ôn hòa hơi thở bao trùm cả căn phòng.
Chi Đạo muốn nói cô đã làm xong bài, anh có thể đi vào. Nhưng lại không muốn phá hư bầu không khí tốt đẹp tại giờ phút này.
Minh Bạch ngẩng đầu, thả quyển sách ra: "Làm xong rồi?"
"Ừ." Chi Đạo gật gật đầu.
Chi Đạo chuẩn bị chơi trò chơi, lượt chơi của tháng này vẫn chưa dùng. Chủ yếu là bởi vì trong căn phòng này không có TV, cô quá nhàm chán, muốn thả lỏng một chút. Chi Đạo lấy di động ra, ngồi trên sô pha.
Tiếng gà gáy vang lên, trò chơi đăng nhập thành công. Chi Đạo đột nhiên có dự cảm ngẩng đầu, Minh Bạch đang nhìn cô.
Trái tim Chi Đạo vô cớ căng thẳng, lắc lắc di động: "Cậu có muốn chơi không?"
"Tôi không chơi trò chơi." Nói xong, Minh Bạch xoay người vào phòng ngủ.
Hứ, Chi Đạo trợn trắng mắt. Nhìn cái ánh mắt kia của anh, cô còn tưởng là anh đang trách cô chơi game mà không mang theo anh.Chi Đạo nhỏ người, nằm trên ghế sô pha cũng vừa vặn. Minh Bạch sẽ không để cô ngủ trên giường của anhanh nói thẳng ra từ đầu, cô cũng đỡ mất công suy nghĩ rối rắm., may mà hai người đã thẳng thắn với nhau vấn đề này từ trước nên Chi Đạo cũng không có gì phải ngượng ngùng xoắn xuýt.
Màn đêm lặng lẽ bao phủ, đôi mắt, cơ thể và tâm trí của Chi Đạo đều mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Chi Đạo đột nhiên tỉnh lại một lần, tâm trí mơ hồ, còn cho rằng đang ngủ trong nhà của mình. Cô sờ lên người, nhíu mày nghi ngờ. Chi Đạo có thói quen ngủ lõa thể, sao bây giờ trên người cô vẫn còn mặc quần áo?
Thật không thoải mái.
Chi Đạo híp mắt, động tác cực kỳ dứt khoát lưu loát, cởi hết cả áo trên và áo ngực ra, sau lại sờ xuống dưới, quần chặt quá, khó cởi, Chi Đạo cũng không muốn tốn sức cởi quần nữa, liền cứ để vậy mà chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm, Minh Bạch tỉnh dậy đi ra phòng bếp rót nước. Anh chỉ bật một ngọn đèn nhỏ đặt trên bàn cơm.
Sáp nến chảy xuống mặt bàn, Minh Bạch nghiêng người nhìn ra ban công, rũ mắt, lại nhìn Chi Đạo đang cuộn người trên sô pha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!