Chương 38: (Vô Đề)

Ban công không có ánh sáng, đêm đen bao trùm không gian. Ánh đèn trong phòng khách yếu ớt, chẳng thể soi sáng nơi này, thiếu nữ ngồi bên cạnh thiếu niên, hai người cùng ngồi trên mặt đất. Chi Đạo không thấy rõ gương mặt Minh Bạch, ngọn gió ngẫu nhiên thổi tới mang theo mùi thơm của nước giặt quần áo trên người anh. Chi Đạo phóng tầm mắt nhìn ra xa, ánh đèn từ các tòa nhà khác vẫn đang sáng, cô đoán chắc là bọn họ đang vừa xem xuân vãn, vừa cắn hạt dưa, trò chuyện náo nhiệt.

Vậy mà hiện giờ cô phải ngồi đây cùng một con ma men đáng thương khốn kiếp, đón Tết với anh. Chi Đạo cũng đoán được đại khái nguyên nhân tại sao anh giữ cô lại, nhưng cô vẫn rất xấu hổ. Cô ngửa đầu, nghiêng mặt không muốn nhìn anh, không khí trầm mặc dần bao trùm giữa hai người, sự phiền muộn xấu hổ khiến con người ta càng yên lặng.

Minh Bạch lại đang nhìn cô. Cồn có ma lực rất đặc biệt, có thể thôi thúc một thứ gì đó được giấu sâu trong nhân tính của con người, khiến nó lộ ra, khiến con người bỏ qua đạo đức mà làm càn. Vì thế, anh nhìn chằm chằm sườn mặt cô, từ sợi tóc nhìn đến cằm. Đôi má phúng phính phình phình, đôi mắt giảo hoạt, thiếu nữ còn chẳng biết giấu giếm cảm xúc, mọi suy nghĩ viết trắng ra trên mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì sao lại đồng ý giúp Chi Đạo học bổ túc? Có lẽ là bởi vì sự nỗ lực của cô cảm nhiễm anh, khiến anh tỉnh ngộ, hay là bởi vì vẻ mặt khổ sở của cô khiến cảm xúc của anh dao động?

Ở chung với Chi Đạo là một chuyện rất thoải mái. Minh Bạch nghĩ, có lẽ đối với cô, việc bị thương là một kiểu xa xỉ.

Thiếu niên nhìn vào mắt cô, đôi môi khẽ động, hỏi cô: "Cậu có thể vì một câu nói mà giết người không?"

Giọng nói sạch sẽ, nhưng nội dung câu nói lại tràn ngập âm u tội ác. Trái tim Chi Đạo run lên, bị hai chữ "Giết người" làm cho kinh hãi, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cô chậm chạp quay đầu nói: "Tôi không nghe rõ."

Minh Bạch im lặng thật lâu mới nói: "Có lẽ sẽ có một ngày, tôi sẽ tự giết chết chính mình."

Minh Bạch uống say rồi, anh uống say rồi, nhất định là anh đã uống say, say đến mức nói lăng lung tung, hồ ngôn loạn ngữ. Tuy rằng dáng vẻ Minh Bạch cười rộ rất xinh đẹp, như muốn hút hồn người khác, Chi Đạo mặc niệm, tay vô thức kéo góc áo, lại nói: "Vậy cậu có muốn một chiếc quan tài thủy tinh trang trí hoa tươi không?"

Minh Bạch nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, anh không nói lời nào, gương mặt chậm rãi ghé sát lại. Lúc này, anh cứ như một người khác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chi Đạo cảm nhận được mùi hương từ trên người anh xộc vào mũi, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và áp lực do Minh Bạch mang lại, còn có cả hơi thở lả lướt.

"Tôi nghe thấy tiếng tim đập của cậu."

Cô cũng nghe thấy.

Minh Bạch rũ mắt, cười: "Tim cậu đập nhanh quá."

Chi Đạo cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, lôi lý trí đã bay biến trở về với đại não, nói: "Đó là bởi vì tôi sợ cậu giết luôn cả tôi."

"Vì sao?"

"Trước kia cậu từng cắt lỗ tai tôi." Chi Đạo sờ sờ vành tai trái.

Thiếu niên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vẫn còn gim chuyện này sao?"

"Vĩnh viễn không thể nào quên." Chi Đạo khó chịu đáp lại anh.

Gương mặt Minh Bạch dán sát lại rất gần, cái mũi dường như sắp đụng vào cổ cô, cả người Chi Đạo cứng đờ, làn da bị cảm xúc xấu hổ nhuộm thành màu hồng. Cô nên động đậy, nhưng thiếu niên tuấn tú lại đè hai chân cô lại, cô im lặng chịu đựng sự rung động run rẩy truyền đến từ chỗ hai người tiếp xúc, dùng vẻ mặt sợ hãi biểu đạt sự hưng phấn.

Minh Bạch nói, trên người của cậu thơm quá.

Trái tim trong lồng ngực Chi Đạo run rẩy.

Minh Bạch nói: "Mùi ngọt giống quả đào."

Đây là một dáng vẻ khác của Minh Bạch. Học sinh ba tốt, nhân vật thần thánh của trường học, một khi thứ kiềm chế trong cơ thể anh bị phá bỏ, thì người thiếu niên này giống như bông hoa anh túc, vẻ ngoài quyến rũ mỹ lệ mà cũng nguy hiểm chết người. Màn sương mù màu đen dường như đang bò lên, lôi kéo quần áo của cô, muốn khiến cô trần trụi, khiến cô thẹn thùng đến kích động, lại kích động đến áp lực.

Chi Đạo nghĩ, có lẽ là bởi vì cồn. Cồn phóng thích thiên tính của Minh Bạch. Anh vốn không phải kiểu người lạnh nhạt quái gở, anh chính là bông hoa anh túc quyến rũ, khiến người khác mê muội. Anh không an phận, anh muốn quyến rũ cô, đến khi tâm trí cô đảo loạn mới bỏ qua.

"Cô Mạt thật sự là bạn gái của cậu sao?" Chi Đạo bị thiếu niên câu dẫn, hỏi lung tung.

Thiếu niên nói: "Không phải."

"Nhưng mà hai người…" Cô mở to mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!