Chương 34: (Vô Đề)

"Chép của tôi này." Minh Bạch nhẹ nhàng thả một quyển notebook màu đen lên phần bàn bên cạnh cô.

Chi Đạo ngó sang bên phải một cái, vẻ mặt thiếu niên vẫn như cũ, lạnh nhạt xa cách, cự như người ngàn dặm, cứ như người vừa nói chuyện không phải là anh. Cô ngây người trong một thoáng, nhìn chằm chằm quyển notebook có bìa màu đen và hoa văn uốn lượn màu trắng.

"Cảm ơn." Chi Đạo cẩn thận nhận lấy quyển vở, tay trái lật tờ bìa của quyển vở ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cái tên Minh Bạch được viết từng nét một, nhìn vết hằn trên giấy là biết lúc đó người viết đã dùng lực mạnh như thế nào, giống như đang khắc lên sinh mệnh.

Chỉ có điều, nét chữ này… cũng quá xấu đi… Cô lẩm bẩm một câu.

Lại lật thêm một tờ, đập vào mắt là trang giấy rậm rạp toàn chữ là chữ, mặc dù chúng đều quy quy củ củ ở nguyên trong vị trí được phân chia, từng nét bút đều nhỏ dài lưu loát liền mạch. Nhưng mà kết hợp lại…. Chi Đạo híp mắt, đôi tay sờ lên trang giấy, ghé sát mặt lại, lại cúi sát thêm chút nữa, cho đến khi chóp mũi đụng vào trang giấy, đôi mắt nhìn cố định tại một chỗ, lông mày nhíu thành một đường, vẻ mặt khó chịu.

Trên này… Chỗ này viết cái gì thế? Cái lông gì đây? Chi Đạo cô biến thành người mù chữ từ khi nào thế? Thứ này cứ giống như giáp cốt văn ấy (1).

Vì thế, Chi Đạo ngồi thẳng người lại, nghiêng nghiêng mặt, mỉm cười thân thiện: "Bạn học Minh Bạch, chữ của cậu rất có tiềm chất trở thành bác sĩ đấy. Nét chữ rồng bay phượng múa thế này…"

Thiếu niên chậm rì rì quay đầu sang, rũ mắt nhìn cô, nhìn rất lâu, lâu đến mức Chi Đạo mất tự nhiên sờ sờ lên mặt, cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt sáng quắc của anh.

Minh Bạch lấy lại quyển notebook, nhét vào trong ngăn kéo, giọng điệu lạnh lùng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Vậy thì đừng nhìn."

"……"

"Cái đó, ý của tôi là, chính là… Chữ của cậu… Rất… Ừm, rất có hơi thở nghệ thuật ấy mà. Phàm nhân bình thường làm sao có thể thông hiểu chữ của Minh Bạch chứ?" Chi Đạo vội vàng nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt không tha mà nhìn chằm chằm quyển vở đã bị cất trong ngăn kéo.

Ánh mắt thiếu niên vẫn bình đạm như nước, không quan tâm sự nỗ lực cứu vớt của cô, anh nhìn thẳng phía trước, chậm rãi ban ra một tiếng: "À."

Minh Bạch thật sự không định cho cô xem vở nữa. Chi Đạo quan sát vẻ mặt anh, đoán chắc rằng anh sẽ không đổi ý, lại bực bản thân mình lanh mồm lanh miệng, chuyện này cũng giống như chuyện gửi sticker lần trước.

Cô nghĩ thầm, cho dù nhìn không hiểu thì cứ coi như đang học môn khảo cổ đi, như vậy không phải được rồi sao? Sao cô cứ nhất quyết muốn đâm thủng tầng giấy mỏng manh này? Nhất định là câu nói vừa rồi khiến anh cảm thấy cô đang chê bai anh. Kỳ thật cô chỉ không nhịn được nên buột miệng nói ra thôi mà, đương nhiên là bản thân cô vẫn muốn xem. Chi Đạo lại nghĩ, sau đó cô cũng đã biến đổi rất nhiều biện pháp để khen anh, nào là bác sĩ nào là nhà nghệ thuật, cho nên anh cũng nên hiểu là cô không hề có ý khinh bỉ hay cố ý nói chữ anh xấu chứ?

Quả nhiên, muốn ở chung với Minh Bạch…. Khó quá trời!

Hôm nay lại là một ngày dần dần rời xa vị trí học bá, bởi vì cô vô tình chọc tên khốn kiếp nào đó khó chịu.Hôm thứ sáu, thời tiết khô nóng, đến giữa trưa thì nhiệt độ lên đến đỉnh điểm, nóng đến mức khiến con người sinh ra ảo giác, tâm hoảng ý loạn.

"Nè, Minh Bạch." Chi Đạo uể oải ỉu xìu, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, nói chuyện với anh.

Làn da trên cánh tay thiếu niên trắng nõn mỏng manh, nhìn thấy cả các mạch máu màu xanh lơ đan xen, thiếu niên cũng nằm liệt trên bàn, phần lưng cong xuống, chiếc áo đồng phục bao lấy bả vai rộng lớn, sống lưng hoàn mỹ, trông giống như ngọn núi nhỏ, vầng trán cao rộng. Có một dòng khí vô hình yên lặng tuần hoàn xung quanh người anh, khí nóng dường như chẳng chút ảnh hưởng tới thiếu niên này.

"Minh Bạch." Chi Đạo cao giọng hơn chút, nhưng vẫn chẳng có chút sức lực nào.

Cánh quạt trên đỉnh đầu vẫn chuyển động phành phạch, tạo ra ngọn gió khiến một nhúm tóc đen của anh phấp phới.

Chi Đạo nhích lại gần anh, cả người nghiêng hẳn sang phải, chỉ cách cánh tay anh khoảng hai cái nắm tay.

"Đồ khốn kiếp."

Tai phải Minh Bạch nhẹ nhàng giật giật.

Chi Đạo nhìn anh, nhìn rất lâu. Rất tốt, xem ra anh thật sự đã ngủ rồi.

Chi Đạo vội vàng rút một quyển tiểu thuyết từ trong cặp sách ra, cẩn thận đặt nó lên mặt bàn, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt phẳng nếp gấp trên trang giấy đã đánh dấu từ trước, hành vi rón ra rón rén cứ như kẻ trộm. Lại rút thêm một tờ khăn giấy, nắm trong tay.

Ngày hôm qua lúc cô đi ngang qua một hiệu sách trong tiểu khu, tình cờ nhìn thấy một quyển tiểu thuyết. Tên sách được phóng to, thiết kế tinh xảo nhanh chóng hút lấy tầm mắt của cô. Trên bìa quyển sách viết: Ngọt đến rơi lệ. Chi Đạo rất thích xem tiểu thuyết, thấy vậy trái tim càng ngứa ngáy, sau khi đi theo Minh Bạch về nhà lại chạy ra ngoài, mua quyển sách này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!