"Con lấy ở đâu..." Lời nói đột nhiên im bặt, Tống Nghiệp Hàng nhìn đứa con
gái một cách lạ thường: "Tiểu Tân, con giả mạo chữ ký của ta ư?!"
"Rất giống phải không? Nhưng đưa cho các chuyên gia bút tích kiểm định, thì
khó mà qua nổi mắt họ." Cô cười: "Giả mạo chữ ký là một phần, lại còn liên quan
đến khoản tiền rất lớn, hình như con nhớ không nhầm sẽ bị kết án mười năm hay
mười hai năm tù thì phải?"
Tống Nghiệp Hàng giật tập tài liệu từ tay Tân Cam, không dám tin vào mắt
mình, ông nhìn chằm chằm vào cô.
"Bố, bây giờ con muốn đại diện Tống thị đi ký kết dự án đây, biến hạng mục
quỷ quái ở Tây Tạng thành hiện thực, hoặc là bố giả vờ sai con đi cũng được, đợi
con ký xong rồi báo cảnh sát, lúc đấy vào tù luôn cũng được." Cô nói: "Gậy ông
đập lưng ông, con đi nước cờ này rất giỏi đúng không?" Câu nói cuối cùng này, là
cô nói với Tống Nghiệp Hàng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trịnh An
Đồng.
"Ông Trịnh có cần xe cấp cứu không? Hay ông đã mang thuốc bên mình rồi?" Cô
hỏi nhẹ nhàng, "Lần này Trịnh Phiên Nhiên vì Tống thị nhà chúng tôi mà kéo theo
chủ đầu tư là Lương thị, Tạp đoàn Lương thị ớ thành phố C ấy. Vậy nên lần này dù
khiến ngài phát bệnh hay cương quyết thế nào đi chăng nữa cũng không có cách nào
can dự vào được đâu."
Trịnh An Đồng
- người canh giữ gia đình danh tộc họ Trịnh ở thành phố G hơn
hai mươi năm, năm đó khí thế vô cùng mạnh mẽ, nhưng giờ trong tiếng cười ngọt
ngào của đứa con gái thân sinh, cuối cùng mặt mày ông ta cũng biến sắc.
"Tiểu Tân, sự nhẫn nại và tàn nhẫn của con thật đáng khâm phục đấy." Ông ta
chầm chậm nói.
"Quá khen." Tân Cam không chút hối hận, cô bình tình nói.
"Nhưng rồi con sẽ hối hận... hối hận vì lúc trước không chọn một cách làm
khác!" Mặt mày ông ta tối sầm lại, trầm giọng nói, rồi từ từ đứng dậy đi ra
ngoài.
Vừa bước vào thang máy, điện thoại đã réo lên, Tân Cam bước ra ngoài nghe
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!