Trịnh An Đồng rõ ràng là rất ngạc nhiên, nhưng cũng chi ngẩn một lúc rồi gật
đầu nói vói cô: "Tân Cam cũng đến rồi à!
"Tân Cam im lặng, không biết đang nghĩ gì, Trịnh Phiên Nhiên nắm chặt tay cô, cô cũng nắm chặt ngón tay anh, đứng cạnh nhau. Nó thực sự giống một cuộc đối đầu vì tình yêu. Nhưng Tân Cam biết là không phải, Trịnh Phiên Nhiên không thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì cô, hơn nữa lại là đối diện với hai người, không phải là cha mẹ anh, mà chính là cha đẻ của cô. Đối mặt với biết bao điều vô lý."Xin lỗi, việc tôi hứa với ông, tôi không thê" làm được.
"Trong sự im lặng của ba người, Tân Cam nói. Trịnh An Đổng ôn hòa cười, gật đầu:"Ta sớm đã biết
rồi." Ông đưa mắt nhìn về phía Trịnh Phiên Nhiên đang đứng cạnh cô:
"Có điều, việc này ta quản không nổi." Tân Cam ngẩng đầu lên. Trịnh Phiên Nhiên im lặng
trong cuộc trò chuyện của hai người, chờ đợi cho đến khi Trịnh An Đồng nói ra
câu này, anh ôm hôn Tân Cam, nói: "Chúng ta đi xuống ăn chút gì đi.
"Tân Cam từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trịnh An Đổng, lúc này khóe miệng cô cong lên, mim cười:"Được.
"Ba người bước ra ngoài, bước chân chậm rãi của hai người phía sau như có tâm sự, Trịnh An Đồng bám tay vào thành lan can bước xuống cầu thang, Tân Cam quay người lại, Trinh An Đổng đang ở ngay sau cô."Có thời gian thì đên thăm ông Tống, ông ấy gần đây thường nhắc đến
con.
"Trịnh An Đồng mim cười nói với cô. Dưới ánh đèn dịu êm của hành lang, hai cha con cùng quan hệ huyết thống đi bên nhau, một người đón lấy ánh sáng, một người đi sau cái bóng tối ấy như khoảng cách giữa trời và đất."Lời con nói lần trước với ta trong bệnh viện, ta đồng ý... Không nên để
Trịnh Phiên Nhiên phải khó xử, lần này, đến lượt con rồi, Tiểu Tân." Lúc ông ta
cười, vết nhăn nơi khóe môi hằn lên, Tân Cam thỉnh thoảng cười trong gương cũng
thấy vết hằn y như vậy.
Vì không cùng chung huyết thông, tướng mạo của Trịnh An Đồng và Trịnh Phiên
Nhiên không có chút gì giống nhau, nhưng Trịnh Phiên Nhiên là do ông ta nuôi dạy
khôn lớn, khí chất và tính cách ít nhiều bị ảnh hưởng bởi ông ta. Điệu cười lạnh
nhạt cao ngạo của Trịnh An Đổng, Tân Cam vừa cảm thấy quen thuộc, vừa cảm thây
lạnh thấu xương.
Cô nãy giờ vẫn luôn im lặng, không có lời nào để nói với ông ta, hôm nay cô
nhất định muốn đến, nhưng lại không có lời nào muốn nói với người này.
Trịnh Phiên Nhiên đi được một đoạn, không nhìn thấy Tân Cam đâu, liền quay
lại, anh vừa xuất hiện phía xa xa, Tân Cam đã vội chạy về phía anh, lúc đi qua
còn mỉm cười với anh, Trinh Phiên Nhiên nhìn cô xuống đại sảnh rồi mới đi đến
chỗ Trịnh An Đổng, nói: "Chú, cháu có chuyện muôn bàn với chú."
"Nếu như về Tân Cam thì không cần nữa/'
"Không," Trịnh Phiên Nhiên nhìn ông ta, ánh mắt cương quyết:
"Là liên quan đến chú và cháu."
Trịnh An Đổng hơi bất ngờ, nói tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!