Ôi cái chăn của tôi đâu rổi, nhanh đưa tôi trùm kín đầu lại nào,.. Trịnh
Phiên Hoài run rẩy trong tuyệt vọng.
Tân Cam đang mặc chiếc áo len của Trịnh Phiên Nhiên, cổ áo rộng trễ xuống để
lộ xương vai mảnh mai xinh đẹp, mái tóc tùy hứng buộc lệch sang một bên, dáng vẻ
thoải mái, nhẹ nhàng, cô bước đến, nắm tay của Trịnh Phiên Nhiên mới nới lỏng
ra.
Tân Cam đưa cho anh chỗ sữa đã uống được một nửa trên tay, anh lặng lẽ uống
hết, nét mặt không chút biểu cảm.
"Nhìn qua cũng biết là cổ phiếu Lán Trù, sao lại vội vã bán tống đi thế?
"Tân Cam ngẫu hứng lật qua lật lại rồi mỉm cười hỏi. Phiên Hoài tỏ ra hăng hái:"Liên
tiếp tăng giá không đáng kể, có lẽ cũng chuẩn bị chững lại, em thấy đây là cơ
hội tốt nhất đễ bán.
"Tôi với cậu đánh cược, nội trong một tuần, Cổ phiếu này nhất định giữ nguyên giá ở mức cao nhất."
"Không thể nào!" Phiên Hoài hoàn toàn coi thường ý kiến của cô.
"Vậy cậu muốn cược không?
"Tân Cam nói với thái độ khiêu khích như chắc thắng."Không cược không phải đàn ông!"
Bên này hai người đập bàn hạ cược, bên kia Trịnh Phiên Nhiên nhấp một ngụm
sữa, lạnh lùng liếc nhìn người con gái với nét mặt rạng ngời như ánh ban
mai.
Một tuần sau.
Tiểu thiếu gia ngang ngược của Trịnh gia vùi đầu trong lòng bạn gái, trông
như chú đà điểu vùi đầu trong cát, cả người run rẩy như lá rụng trong gió
thu.
Lừa tôi à!
Một công ty to như thế, nói mua là mua luôn sao?
Loạt cổ phiếu đang xuống dốc rõ ràng, nói không giảm giá là không giảm luôn
à?
Nói là hết một tuần lễ, bây giờ mới là ngày thứ tư!
Anh trai lừa em rồi! Lừa thằng em rồi!!!
"Trịnh Phiên Hoài!" Nhã Kỳ vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy vừa nói giọng tức giận,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!