"Tôi có quen một đạo diễn, tôi đã nhờ ông ấy tìm diễn viên quần chúng rồi,
cần bao nhiêu có bây nhiêu, tôi cam đoan sẽ đủ một nghìn người, còn tiền thì ghi
nợ cho anh ấy là được!"
Màn đêm vừa buông xuống đã có lác đác những ngôi sao quét qua phía đường chân
trời. Màn hình LED dưới tòa cao ốc thương mại có thế cho những người bên dưới
thấy được cả bầu trời sao, mỗi lần có một trận mưa sao băng là tiếng hoan hô lại
nổi lên.
Mặt trăng dần nhô lên, âm thanh của hơn một trăm tầng bên dưới không mấy rõ
ràng, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đám đông làm Tân Cam cảm thấy mình gần bầu
trời hơn tất cả mọi người.
"Phiên Nhiên, một trăm hai mươi năm nữa chúng ta sẽ ở đâu?" Gió đêm làm cô
càng thu mình trong lòng anh. Trên bầu trời đêm không ngừng xuất hiện những vệt
sáng lấp lánh rồi vụt tắt, khiến mọi người không thể không nghĩ đến sự ngắn ngủi
của cuộc đời.
Trịnh Phiên Nhiên im lặng cười, cúi đầu gõ nhẹ vào trán cô: "Anh cũng không
biết nữa, nhưng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Dù là thiên đường hay địa ngục, chi cần có em ở bên thì anh cũng chẳng quan
tâm đó là nơi nào.
"Đi theo anh, anh muốn tặng em cái này." Anh dắt tay cô bước lên bậc, trên đó
đặt một chiếc kính thiên văn.
"Có nhìn thây gì không?"
"... Là mặt trăng!" Nhìn những vết lồi lõm dưới ông kính viễn vọng có độ
phóng đại lớn, cô trả lời không mây chắc chắn.
"Không phải, đó là một ngôi sao." Trịnh Phiên Nhiên ôm cô từ đằng sau, áp mặt
vào tai cô: "Đường kính của nó khoảng bốn vạn dặm, chín mươi chín phần trăm là
làm từ kim cương."
Tân Cam sững người, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "... Như thế có nghĩa là, một
ngôi sao kim cương to đến vậy ư?"
"ừ, cho đến nay đây là ngôi sao kim cương có một không hai trên thế giới."
Giọng anh vui vẻ thoải mái, nhưng cũng không dễ dàng gì khi thừa nhận tình cảm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!