Chương 13: (Vô Đề)

"Sao thế?"

Tân Cam bỗng cười, hỏi:

"Có phải em ngủ lâu lắm rồi không? Nhất định đã mơ một giấc mơ khủng khiếp. Phiên Nhiên, chú anh ghét em chỉ vì xuất thân của em quá khó hiểu, không xứng với anh, không xứng với Trịnh gia, đúng không?"

Trinh Phiên Nhiên chau mày, thở dài rồi mới trả lời với vẻ mệt mỏi:

"Đợi lúc nào tinh thần em ổn định, anh sẽ giải thích cho em nghe."

"Mười năm anh qua không thể giải thích được, vậy còn gì hay để nói chứ.

"Sự đau thương và xa cách hiện lên trong mắt cô, khiến Phiên Nhiên thật sự cảm thấy nghẹt thở, rồi đột nhiên cô nói thêm một câu:"Đúng không, anh trai?"

Phiên Nhiên sững sờ, sắc mặt anh lúc này còn thảm hơn cả mặt đất bị giày nát

bởi bão tuyết. Tân Cam trầm ngâm trước thần sắc của anh, cười lạnh nhạt, uống

hết cốc nước, rồi co mình vào chăn ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, Tân Cam hẹn Tân Thần uống trà tán gẫu, giữa đường lại quên mấy

viên thuốc an thần trên xe, Tân Thần lẩm bẩm, chạy vội ra xe lấy, cô ngồi một

mình trong quán đợi, không có gì làm, cô ấn chuông gọi phục vụ đền gọi món.

Người phục vụ đó cúi đầu bước đến, lúc tới gần càng nhìn rõ hơn nét khôi ngô

tuấn tú, đặc biệt là khi anh ấy cười, cả không gian như sáng lên, tuy khoác trên

mình bộ quần áo đồng phục bình thường nhưng vẫn không giấu nổi sự quý phái trong

con người anh ấy.

Gần đây Tân Cam khó có thể nhìn thấy nụ cười nào chân thành đẹp đẽ như

thế.

"Tại sao rõ ràng bị em chơi cho một vố thảm như thế, nhưng lúc nào em gọi anh cũng có mặt, còn ngoan ngoãn với bộ dạng quỷ quái này nữa?" Thôi Thuấn Thần cảm

thây uất ức.

Tân Cam cố tình không động đậy, cô thật sự muốn đứng dậy vuốt ve khuôn mặt

đáng yêu của anh ấy. "Em có việc cần anh giúp." Cô nhẹ nhàng nói:

"Thôi Thuấn Thần, em không tìm được ai cả, chỉ có anh mói giúp được em."

Thôi Thuấn Thần ngây ra giây lát rồi mỉm cười, gật đầu vẻ nghiêm túc: Vạn tử bất từ.

"Không nghiêm trọng lắm đâu.

"Cô rút từ trong túi áo ra một phong bao, bên trong có ba túi dán nhỏ:"Làm giúp em ba báo cáo ADN.

"Thôi Thuấn Thần chau mày, nhận lây và không hỏi bất cứ câu nào nữa."Không được để bất cứ ai biết, nhất định phải giấu đi, nhất định phải chính

xác." Cô nói từng câu từng chữ:

"Thôi Thuấn Thần, cuộc đời em phó thác cho anh đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!