Vừa nãy nghĩ đến đâu rồi nhi?
À, anh hy vọng là con gái.
Hình dáng giống cô là đẹp nhất, nhưng tính cách thì đừng như vậy, con gái
ngoan ngoãn độ lượng sẽ được mọi người yêu quý, được người đàn ông khác yêu
thương nữa?!
Đúng rồi, khi lớn sẽ phải gả nó cho người đàn ông khác! Trong đêm, Trịnh
Phiên Nhiên chau mày lắc đầu, không được, không được, không được là con gái.
Nhưng nếu không phải con gái mà là con trai, giả dụ nó quý mẹ, cả ngày sẽ
quấn lây cô... Không được, không được, nhất định không được là con trai!
Chắc là lòng bàn tay anh đang để gần tiểu tử thối lắm nhi? Anh vừa nghĩ đến
đó thì thấy cô đang say giấc trong vòng tay anh bỗng trở mình khóc nức nở.
"Em sao thế?" Anh với tay ra bật đèn: "Tân Cam?"
Tân Cam trong lúc nửa mơ nửa tỉnh cuộn tròn lại, đau khổ nói:
"... Chân... chân em bị chuột rút rồi..."
Anh vội ngồi dậy, một tay kéo thẳng chân cô ra, một tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Tiếng khóc dịu dần dần, anh thở phào nằm xuống, cô quấn lấy anh yên tâm nhắm mắt
ngủ tiếp. Anh hôn lên khóe mắt long lanh ngấn nước của cô, trong lòng ghi nhớ:
"Ban đêm chân thỉnh thoảng bị chuột rút
", đến lần kiểm tra thai kỳ sau hỏi bác sĩ Tôn. Nhưng anh thật sự thấy giận cá chém thớt, haizz, sao nó lại hành hạ mẹ nó thế chứ! Trong màn đêm tĩnh lặng, anh bỗng buột miệng nói sau một hồi suy nghĩ miên man,"Thực ra mình không làm nổi ông bố tốt cũng chẳng sao.
"Tân Cam mở mắt ra, nghi hoặc nhìn anh. Anh cúi xuống nhìn người phụ nữ đang kề sát bên mình, mỉm cười dịu dàng, nói:"Em phải làm một bà mẹ tốt.
"Em làm một bà mẹ tốt, anh sẽ làm chồng tốt của em, em yêu con, anh còn yêu em gấp ngàn lần. Tân Cam nghĩ một lúc, cảm thấy người đàn ông ngoan cố, hẹp hòi này thực sự không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được. Đêm khuya, hai người quấn lấy nhau mơ những giấc mơ đẹp, trong vòng tay ấm áp của anh, thực sự không phải lúc thích hợp để tranh luận về vấn đề trách nhiệm với gia đình. Cô"ừm ừm
"lấy lệ, nhắm mắt lại áp sát vào lòng anh. Trịnh Phiên Nhiên nhận được lời đồng ý, vui vẻ hài lòng choàng tay ôm lấy cô vỗ nhè nhẹ, rồi đột nhiên dừng lại, cô mơ màng"hả?
"một tiếng, chỉ nghe thấy anh nhắc nhở:"Nhưng cũng đừng có tốt quá."
Bà mẹ tốt... nhưng cũng không cần phải làm quá tốt, được không?
Vì như vậy anh nhất định sẽ ghen đây.
Đã quá nửa đêm, Tân Cam thực sự không thể chịu được nữa, đẩy anh ra, quấn lấy
chăn rồi quay lưng lại phía anh.
Ngày Trần Ngộ Bạch khởi hành quay lại thành phố C, Trịnh Phiên Nhiên và Thái
tử gia đã mời anh tham dự buổi tụ họp cuối cùng, vì cần bí mật lộ trình cho Thái
tử nên sân bóng mà bọn họ hẹn nhau cách rất xa thành phố, Tân Cam lười biếng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!