Chương 11: (Vô Đề)

Thôi Thuấn Hoa thấy vẻ thất thần của cô, bèn nhìn xuống tấm phim siêu âm, ánh

mắt mờ ám tiếp tục quan sát khuôn mặt buồn rầu của cô, rồi chợt bừng tình hiểu

rõ mọi chuyện.

Tân Cam lúc này chẳng còn chút sức lực nào đế chú ý anh ta, gật đầu một cái

rồi đi ngay.

Tên mặt dày Thôi Thuân Hoa kéo cô lại, bỗng sắc mặt có chút lúng túng:

"Này, đừng đi! Đã có duyên gặp mặt, lại cùng gặp lúc khó khăn, giúp tôi một chút được không? Tôi... hiện tại có chút rắc rối, cô có thể cùng tôi diễn một vở kịch được không? Xin cô đây!"

Vì thời gian gấp gáp nên anh ta chỉ nói qua loa, Tân Cam đờ đẫn nghe, ngẩng

lên nói với anh ta: "Chi bằng chứng ta kết hôn đi?"

"Hả?

"Bỗng dưng được cầu hôn, Thôi Thuấn Hoa há hốc miệng đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà."Diễn kịch chi bằng diễn thực. Huống hồ hai chúng ta thực sự hợp tác rất ăn ý

mà. Anh xem, anh cần một cô vợ làm lá chắn, tôi cần một ông bố cho đứa con này.

Thôi Thuấn Hoa, nói thật lúc anh không động dục xem ra cũng đâu xấu xa lắm! Chí

ít sau này lúc họp gia đình, cũng rất đáng tin!"

Thôi Thuấn Hoa cố gượng gạo cười: "Cảm ơn! Quá khen rồi!"

"Đừng khách khí!" Tân Cam tỏ vẻ thật lòng, nhiệt tình: Anh thấy thế nào?

"Tôi thấy...

"Thôi Thuân Hoa dừng lại, hết nhìn bụng rồi lại nhìn gương mặt cô, nghĩ về cha đứa trẻ trong bụng, lại nghĩ luôn phải đối mặt với đứa em của mình, anh ta không khỏi rùng mình, lúc này một người như sát thủ trong phòng mổ bỗng tỏ ra hòa nhã, dễ gần. Anh ta thận trọng lùi lại hai bước, vượt ra khỏi tầm với cùa cô, rồi xoay người vắt chân lên cổ chạy. Tần Cam nhìn anh ta chạy như bị ma đuổi, cô đứng từ xa vẫy tay gọi mấy tiếng:"Này... này...", thật sự cảm thấy vô cùng nản lòng... Trịnh Phiên Nhiên từ chối

lời cầu hôn của cô đã đành, giờ đến cả con ngựa giống số một thành phố G cũng

ghét bỏ cô!

Hôm nay không phải ngày nghỉ, trong khu vui chơi trẻ em cũng không đông lắm,

chiếc đu quay ngựa gỗ hoa lệ với ánh sáng đủ màu cứ quay vòng tròn nhấp nhô lên

xuống, có người đưa con trẻ ngồi lên một chú ngựa gỗ, tươi vui hoan hỉ trong

điệu nhạc nhanh chậm đầy sống động. Tân Cam đứng bên cũng mỉm cười, thần sắc đã

bình tình trờ lại. Cô đứng ở đó rất lâu.

Thời gian đủ lâu để cô nhớ về nhiều chuyện trước đây.

Lúc Trịnh An Đồng vẫn còn là người bạn tốt của bố cô, cô đã rất quý ông ta,

mỗi lần ông ta đến lại khiên tâm trạng mẹ tốt hơn nhiều, điều đó làm bố và cô

rất vui. Khi đó, Trịnh An Đồng vẫn chưa biết cô là con gái ruột ông ta và Tân

Vân Hoa vẫn là bà Tống, Tống gia không có người nào dám mắng cô là đồ con hoang

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!