Tân Cam tóc tai nhễ nhại lắc lắc đầu. Phần bụng dưới nóng ran, cảm giác tê
tê, nhột nhột đã chạy sâu vào bên trong cơ thể, chỉ cần anh tiếp tục thì có thể
càn quét khắp cơ thể cô, đưa cô đến đỉnh điểm của khoái lạc. Nhung thật sự anh
cứ nhẹ nhàng như vậy chẳng thà cho cô uống rượu độc giải khát còn hơn, giọng cô
hổn hển run run nói với anh: "Tiểu bỉ ổi".
"Thì ra là vậy...
"Anh lim dim mắt khẽ nói. Tân Cam không ngừng rướn người chà xát cơ thể anh, phần bụng dưới nóng ran lên, nhưng anh vẫn không cho cô, cứ để mặc cô hừng hực vì thèm muốn."Được, cho em này.
"Anh cúi xuống hôn cô say đắm, cầm lấy hai tay đang bám chặt gối của cô choàng lên cổ mình. Trước giờ nghệ thuật trên giường của anh rất điêu luyện, lại thêm có chủ ý cố tình khiến cô kêu la van xin trước, sau đó bị cảm giác nóng ran càn quét, cô nằm dưới anh rướn mình như cá rời nước, miệng khẽ mở, giọng run run không thốt nên lời. Rất lâu mới ý thức lại được, anh vuốt ve lưng cô xoa dịu, Tân Cam thỏa mãn trườn tấm thân mỏi nhừ, đau đớn của mình áp sát vào cơ thể anh."Thoải mái không?
"Anh ghé sát vào tai cô thì thầm. Tân Cam đã không còn chút sức nào để tiếp tục chiến đấu, nhưng kiểu nhẹ nhàng này thật sự rất sung sướng. Cô cắn nhẹ lên môi làm nũng, chỉ nghe thấy thanh âm của Phiên Nhiên nhẹ nhàng biết bao:"Anh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện."
"Ừm?" Cô ngẩng lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt sáng long lanh của anh.
"Anh nhớ không lâu trước đây có người hỏi anh, muốn cho anh trái tim của cô ấy, anh có ăn không?" Bàn tay thon dài của anh trượt xuống lưng cô đầy vẻ nham
hiểm: "Sau đó, lại lỡ mồm nói, trái tim cô ấy..."
Sớm... bị... chó... ăn... rồi.
Tần Cam ngẩn người ra, toàn thân nổi da gà, bỗng dưng nửa đêm lại thấy tỉnh
như sáo, đã muộn rồi không biết phải trốn đi đâu đây. Anh ngay từ đầu đã cố ý
sắp đặt, lúc này không nói câu nào, giữ lấy tay cô ghì xuống hai bên chân...
Sau lần Tân Thần ủng hộ kế hoạch đi leo núi của Tân Cam, Trịnh Phiên Nhiên
luôn tỏ thái độ tức giận ra mặt với cô ấy. Một hôm vừa thức dậy, người mẹ mà cô
trốn tránh lâu nay bỗng dung xuất hiện ngồi cạnh đầu giường, lặng lẽ nhìn con
gái khóc... Nghĩ đến cảm giác đáng sợ lúc đó, cho dù phải thức suốt đêm viết bản
thảo thì Tân Thần cũng phải quấn chiếc áo khoác chạy xuống chỗ Trịnh gia hóng
tin.
Giờ này không còn sớm nữa, có lẽ Tân Cam đã thức dậy rồi, nhưng lúc cô xuống,
thì chỉ thấy đại sảnh Trịnh gia trang hoàng lộng lẫy nhưng tĩnh mịch, không có
một bóng người, ngoài ánh nắng nhạt nhòa chiếu vào. Bánh bao và cháo hoa ngũ sắc
mà cô thích nhất đã được chú Trần chuẩn bị chu đáo, Tân Thần vui vẻ thưởng thức,
cô vừa ăn vừa hỏi: "Hai người kia tại sao vẫn chưa xuống?" Sắp trưa rồi còn gì,
chị ấy chắc cả đêm mất ngủ, hai người này làm cái trò gì vậy?
Chú Trần nhìn cô tỏ ý không tiện nói ra đêm qua bọn họ làm cái trò đó.
Tân Thần cuối cùng cũng hiểu ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!