Chương 1: (Vô Đề)

Cô và Trịnh Phiên Nhiên sao có thể được xem là cặp tình tình nhân cơ chứ?

Ngay cả bạn bè bình thường còn không bằng, có cần mới đáp ứng, âu cũng chỉ là

một cuộc giao dịch mà thôi.

Trịnh Phiên Nhiên, ba mươi hai tuổi, là con trai duy nhất của Tập đoàn Bất

động sản thuộc một gia tộc lớn của thành phố G, kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị

nắm giữ toàn bộ cổ phiếu tập đoàn ZIC. Cố Trầm Trầm thầm nghĩ, trước bối cảnh

như thế, một chàng trai đột nhiên bỏ về nước khi chương trình học sắp kết thúc

cũng chẳng có gì đáng tiếc, mà ngược lại hoàn toàn xứng đáng.

Cửa sổ sát sàn long bõng nước của nhà ăn đang mở, gió nhè nhẹ thổi qua mặt

nước, đem lại cảm giác dịu dàng, êm ái. Cố Trầm Trầm nhấp một ngụm cà phê, cô ta

nghiêng nghiêng đầu một cách đáng yêu:

"Hình như nãy giờ toàn em luyên thuyên, có phải là ồn ào lắm không anh?"

Mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ hoa văn, phủ lên vao người con trai đang ngồi

đối diện, ánh sáng rọi trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ấy hắt xuống thành cái

bóng mờ mờ tỏ tỏ, giống như một bức tượng điêu khắc sống, khóe môi cũng đủ khiến

anh trở thành một tên yêu quái làm điên đảo chúng sinh, thêm giọng nói nhẹ nhàng

trầm ấm khiến người ta dễ lay động hơn cả vẻ đẹp bên ngoài:

"Sao có thể như thế được? Cô Cố thật hài hước và thú vị, tôi đang nghe rất nhập tâm mà…"

Nghe anh nói, Cố Trầm Trầm thấy tim mình đập loạn xạ:

"Thật đấy, bố mẹ lúc nào cũng bảo em nói nhiều…Hay anh gọi em là Trầm Trầm đi, em cũng gọi anh là Trịnh Phiên Nhiên, được không?"

Trong lòng Cố Trầm Trầm có chút xúc động, lúc này cô ta có những cử chỉ tinh

nghịch nhưng lại vụng về. Bàn cà phê không đủ lơn, từng cơn gió nhẹ cuốn theo

hương cà phê xộc vào mũi Trịnh Phiên Nhiên, một hương vị thanh tao, rất tự

nhiên. Anh nhẹ nhàng ngả người ra phía sau, một động tác đơn giản như thế, nhưng

đặt trên người anh lại vộ cùng nho nhã, cùng điệu cười mỉm mê đắm lòng người.

Mặt Trầm Trầm chợt đỏ ửng lên, thậm chí anh còn chưa trả lời, cô ta cũng chẳng

thèm để ý. Người quản lý nhà hang tiến lại gần, cúi gập người vẻ cung kính, nói

với Trịnh Phiên Nhiên: "Thiếu gia, cô Tân đến rồi."

Trịnh Phiên Nhiên tỏ ra hờ hững, đưa tay cầm cốc cà phê chưa uống, mặt không

biểu lộ sắc thái, gật gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!