Hứa Mẫn Trần vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như không, đáp: "Nhưng anh thực sự đã mua một miếng đất."
Vỏ trứng trên tay Tô Thanh Ngọc rơi bịch xuống bàn. Cô vội vàng dọn dẹp đống vỏ trứng, nhíu mày hỏi: "Anh mua đất làm gì cơ chứ?"
Nói đi cũng phải nói lại, tuy Hứa Mẫn Trần đã quay lại Abbott nhưng hai người vẫn ở trong căn hộ thuê cũ, chỉ có nhân viên là chuyển về trụ sở tập đoàn làm việc. Phần vì đã lỡ đóng tiền thuê nhà, không ở thì phí, phần vì họ vẫn chưa có kế hoạch mua nhà mới. Hứa Mẫn Trần không nhắc, Thanh Ngọc cũng chẳng vội, cô nghĩ lúc này nên ưu tiên sự nghiệp, chứ tầm như anh lẽ nào lại không lo nổi một căn nhà?
Chính vì nghĩ thế nên khi nghe anh nói đã mua một miếng đất, Tô Thanh Ngọc mới ngạc nhiên đến vậy.
Hứa Mẫn Trần lại vô cùng thản nhiên. Anh lẳng lặng ăn xong quả trứng, húp hết bát cháo rồi mới dùng khăn giấy lau tay, chậm rãi nói: "Anh không thể để em ở nhà thuê mãi được."
Tô Thanh Ngọc gãi gãi má: "Nhưng anh nói là mua một miếng đất, chứ không phải một căn hộ mà?"
Ánh mắt Hứa Mẫn Trần khẽ chớp, thoáng hiện lên vẻ tinh quái. Anh mỉm cười một cách kín đáo rồi đứng dậy cầm cặp táp: "Anh đi làm trước đây. Còn về miếng đất đó, sớm muộn gì em cũng sẽ biết thôi."
Nhìn bóng lưng anh, Tô Thanh Ngọc mỉm cười bất lực. Dù anh có làm gì đi nữa, cô cũng chẳng lo anh chịu thiệt. Anh là ai chứ? Anh là Hứa Mẫn Trần cơ mà, ai mà bắt chẹt được anh? Trừ khi anh tự nguyện.
"Vậy anh đi đi, hôm nay em nghỉ, em định về nhà một chuyến." Câu nói bâng quơ của cô bỗng khiến Hứa Mẫn Trần đang định bước đi phải khựng lại.
Anh quay đầu, nheo mắt nhìn cô: "Anh cứ tưởng hôm nay em định đi mua sắm, sao bỗng dưng lại muốn về nhà?"
Tô Thanh Ngọc gật đầu: "Vâng, lâu rồi em chưa về thăm ba mẹ, tiện thể sang chào bác trai bác gái bên nhà anh luôn."
Vừa dứt lời, lông mày Hứa Mẫn Trần liền nhíu lại, vẻ mặt tỏ rõ sự không hài lòng. Tô Thanh Ngọc bật cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé tai thì thầm trêu chọc: "Được rồi được rồi, em lỡ lời. Là về thăm ba mẹ chúng mình, không có bác trai bác gái nào cả."
Thực ra mấy ngày nay cô cứ canh cánh trong lòng chuyện gia đình vẫn chưa biết hai người đã kết hôn. Cô biết ba Tô đã lén đưa sổ hộ khẩu cho anh mà không báo với mẹ, còn bản thân anh muốn dùng sổ hộ khẩu nhà mình thì chắc chắn ba mẹ Hứa cũng chẳng hỏi nhiều, vì anh đã lớn rồi, làm gì cũng có tính toán riêng. Tô Thanh Ngọc nghĩ mình cần về "tiêm dự phòng" cho phụ huynh hai nhà một mũi, tránh để họ biết chuyện đột ngột quá lại bị sốc.
Hứa Mẫn Trần thừa hiểu ý đồ của cô, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để cô về. Anh cân nhắc một lát rồi bảo: "Anh sực nhớ ra có vài việc ở công ty cần em xử lý. Hôm nay đừng về nữa, hôm khác anh sẽ cùng em về. Giờ đi làm với anh đi."
Tô Thanh Ngọc ngớ người, chỉ vào chính mình: "Em? Em thì làm được gì? Chẳng phải toàn việc vặt sao? Abbott nhiều nhân tài thế, đâu có thiếu một mình em."
Hứa Mẫn Trần dứt khoát: "Họ không thiếu em, nhưng anh thì thiếu."
Nói rồi, anh nắm lấy tay cô kéo đi luôn. Tô Thanh Ngọc ngoái lại nhìn cái bàn chưa dọn: "Ấy chờ chút, để em dọn cái bàn đã, không về nhà bốc mùi mất!"
"Để anh gọi người giúp việc qua dọn." Hứa Mẫn Trần chẳng mảy may để tâm.
Tô Thanh Ngọc chun mũi: "Chuyện nhỏ này gọi người giúp việc làm gì, để tối về em dọn." Cô tiếc nuối nhìn cánh cửa khép lại. Đi được vài bước chờ thang máy, cô mới tá hỏa phát hiện mình vẫn đang đi dép lê.
"Em... em phải vào thay giày đã!" Cô dở khóc dở cười chỉ xuống chân mình, "Nhìn này, em vẫn đang đi dép đi trong nhà nè."
Hứa Mẫn Trần cúi xuống nhìn, vừa lúc thang máy đến. Chẳng hiểu nghĩ gì, anh bỗng bế bổng cô lên theo kiểu công chúa, mặc kệ camera an ninh, anh cứ thế bế cô vào thang máy rồi nhấn nút xuống tầng một: "Không sao, lát nữa mua đôi khác trên đường."
Thanh Ngọc đơ người vì bất ngờ. Cho đến khi lên xe, rồi xe dừng trước một cửa hiệu giày, anh dắt cô vào và bắt đầu chọn giày cao gót, cô mới lờ mờ nhận ra có gì đó rất sai trái.
"Nói thật đi, anh đang ủ mưu gì đúng không?" Tô Thanh Ngọc ngồi trên ghế, nhìn Hứa Mẫn Trần đang ngồi xổm dưới chân mình, kiên nhẫn thay cho cô hết đôi này đến đôi khác. Nghe cô hỏi, anh chẳng buồn ngẩng đầu: "Em thấy anh giống hạng người đó sao?"
Thanh Ngọc đáp theo bản năng: "Không giống." Nhưng rồi sực tỉnh, cô cau mày: "Dù không phải âm mưu thì chắc chắn cũng là chuyện gì đó muốn giấu em. Khai mau!"
Hứa Mẫn Trần im lặng giây lát, ngước nhìn cô hỏi: "Đôi này em thích không?"
Thanh Ngọc lập tức bị đánh lạc hướng, cô soi gương rồi bảo: "Cũng được, nhưng em không thích màu này lắm, còn màu nào khác không anh?"
Cô nhân viên đứng cạnh đó mắt đã sớm phóng ra tia ngưỡng mộ. Một người đàn ông đẹp trai như thế lại còn ân cần ngồi xổm thay giày cho bạn gái mà chẳng màng hình tượng, tìm đâu ra báu vật thế này cơ chứ? Nghe Tô Thanh Ngọc hỏi, cô nhân viên tiếc hùi hụi liếc nhìn nhan sắc của mình, thầm ước có một người bạn trai "vừa đẹp vừa chung tình" như vậy, rồi nhanh nhảu đi lấy màu khác.
Tô Thanh Ngọc đứng lên ướm thử, thấy rất êm chân, cô hỏi vọng lại: "Lúc nãy vào em chưa kịp nhìn, đây là thương hiệu gì thế chị?"
Cô nhân viên vừa quay lại liền cười đáp: "Thưa cô, đây là Chanel ạ."
Tô Thanh Ngọc nghe xong bỗng thấy đôi chân mình trở nên sang hẳn lên. Cô nhìn Hứa Mẫn Trần, thấy anh đang đứng khoanh tay, mỉm cười nhìn mình đầy chiều chuộng. Thấy vậy, cô cũng chẳng buồn khách khí nữa, vui vẻ ngồi xuống thử mỗi chân một màu rồi hỏi anh: "Màu nào đẹp hơn anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!