"Trong lòng anh, em chưa bao giờ là kiểu người thấy khó khăn là đầu hàng cả. Hãy tin anh, em sẽ làm tốt vai trò của mình."
Lời nói của anh như có mị lực thôi miên, Tô Thanh Ngọc nghe xong liền cảm thấy mình thực sự làm được. Trong phút chốc, cả người cô tràn đầy năng lượng, gương mặt hăng hái như muốn xắn tay áo lên "chiến" ngay lập tức, chẳng còn thấy đâu vẻ hoảng loạn hay chút tự ti lúc mới xuống lầu. Hứa Mẫn Trần quan sát cô một hồi, ôn tồn hỏi: "Tâm trạng tốt hơn rồi chứ?
Cảm giác thế nào?"
Tô Thanh Ngọc nhìn anh, nghiêm túc đáp: "Cảm giác hiện tại em có thể chấp hết mười người!"
Nụ cười trên môi Hứa Mẫn Trần càng đậm, anh đưa tay gõ nhẹ vào trán cô một cái. Tô Thanh Ngọc dõi theo bóng dáng thon dài của ngón tay anh, thắc mắc hỏi: "Sao anh cứ gõ trán em thế?"
Hứa Mẫn Trần quay mặt đi, khẽ nhếch môi nhìn cảnh phố xá bên ngoài. Văn phòng họ thuê nằm rất gần khu trung tâm tài chính, giao thông thuận tiện nên anh rất thuộc con đường này. Từ khi về nước lập tổng bộ Abbott, anh đã đi qua đây không biết bao nhiêu lần, vậy mà chỉ mới bẵng đi vài tháng không đi, thế nhưng lại thấy có chút xa lạ.
"Có phải đi đánh nhau đâu, em dùng từ không đúng rồi." Anh vừa nhìn ra ngoài vừa nhẹ giọng trò chuyện với Tô Thanh Ngọc. Đúng lúc chiếc xe tiến vào hầm tối, hình ảnh Tô Thanh Ngọc đang ghé sát gương mặt về phía anh phản chiếu rõ mồn một trên cửa kính.
Cô cứ ngỡ mình hành động rất bí mật, chậm rãi xích lại gần, rồi mang theo chút đắc ý lặng lẽ đặt một nụ hôn lên má anh. Xong xuôi, cô cười tủm tỉm hỏi: "Vậy bây giờ em hôn anh thế này, anh thấy có 'đúng' không?"
Hứa Mẫn Trần bật cười không đáp, chỉ quay đầu lại nắm chặt lấy tay cô. Tài xế phía trước vẫn giữ vẻ mặt "vô cảm" mà lái xe, nhưng trong lòng thầm cảm thán: Hai người cứ ngang nhiên phát "cơm chó" thế này trước mặt tôi, thực sự thấy có ổn không hả?
Cuộc gặp gỡ với hội đồng quản trị được sắp xếp ngay tại phòng họp của tập đoàn Abbott. Khi xe của Hứa Mẫn Trần và Tô Thanh Ngọc dừng lại dưới chân tòa cao ốc, vây quanh họ không chỉ có giới truyền thông mà còn có một bộ phận đông đảo nhân viên Abbott. Có vẻ như họ đang bãi công, ai nấy đều giơ cao những tấm bảng biểu ngữ chờ sẵn. Ngay khi phát hiện xe của Hứa Mẫn Trần đã đến, họ lập tức phấn khích, ra sức khua khoe những tấm bảng và băng rôn đỏ rực.
Phía hội đồng quản trị chỉ nhận được tin họ sắp đến trước đó năm phút, liền vội vàng phái người xuống giải tán đám đông đang vây kín lối vào. Ngồi trong xe quan sát ra ngoài, Tô Thanh Ngọc thấy lực lượng bảo vệ đang lần lượt kéo mọi người sang hai bên để dọn ra một lối đi trống.
"Anh nhìn mấy tấm bảng họ cầm kìa."
Tô Thanh Ngọc khẽ lên tiếng, người đàn ông bên cạnh liền dõi theo tầm mắt cô nhìn về phía nhóm người đang bị bảo vệ lôi vào một góc. Gương mặt họ đều rất lạ lẫm, bởi dù từng là CEO, anh cũng không thể nào nhớ hết hàng ngàn nhân viên tại Abbott. Tuy nhiên, dù gương mặt họ có xa lạ thì những dòng chữ in trên biểu ngữ họ cầm lại chẳng mấy bất ngờ.
Đúng là "dậu đổ bìm leo", ngày trước anh rời khỏi Abbott thê thảm bao nhiêu thì tình cảnh hiện tại lại rực rỡ bấy nhiêu. Có rất nhiều người anh chẳng hề quen biết, ấy thế mà bảng hiệu trên tay họ lại viết những dòng như "Hoan nghênh Hứa tổng trở về", nghĩ lại cũng thật nực cười.
Hứa Mẫn Trần dứt khoát đẩy cửa xe bước xuống trước. Anh mắt nhìn thẳng, vòng qua phía bên kia mở cửa cho Tô Thanh Ngọc. Đợi cô xuống xe, anh mặc kệ lực lượng bảo vệ đang vất vả ngăn cản đám phóng viên, cứ thế dắt tay Tô Thanh Ngọc tiến thẳng vào tòa cao ốc Abbott.
Ngay khi anh vừa bước vào, đám đông phía sau lập tức ùa tới nhưng đã muộn, vì chỉ một giây sau cánh cửa lớn đã bị khóa chặt. Hôm nay tại Abbott, ngoại trừ bộ phận vận hành hệ thống vẫn đang làm việc, tất cả các phòng ban khác đều đã tạm ngừng hoạt động.
Đi theo sau Hứa Mẫn Trần, đây là lần đầu tiên Tô Thanh Ngọc thực sự bước chân vào bên trong tổng hành dinh của Abbott. Trước đây khi còn làm việc ở khu trung tâm tài chính, cô đã vô số lần đi ngang qua nơi này với cảm xúc vô cùng phức tạp: vừa hận vừa yêu. Hận vì nơi này đã ruồng bỏ Hứa Mẫn Trần, khiến anh rơi vào cảnh sa đọa; yêu vì nơi đây dẫu sao cũng là tâm huyết do chính tay anh gây dựng nên.
Nhìn vẻ sang trọng, xa hoa bên trong tòa nhà, Tô Thanh Ngọc vẫn giữ được sự điềm tĩnh khác thường. Thậm chí khi thang máy dừng ở tầng phòng họp, thấy mấy vị cổ đông đã đứng sẵn ở cửa để nghênh đón, cô cũng không hề tỏ ra lúng túng hay sợ hãi. Điều này khiến nhóm cổ đông những kẻ vốn đang đợi xem cô làm trò cười để lấy đó làm điểm yếu ép Hứa Mẫn Trần quay lại bỗng chốc cảm thấy chần chừ.
Đúng lúc họ bước ra khỏi thang máy, một thang máy khác cũng vừa tới. Những người bước ra lần này đều là gương mặt quen thuộc, chính là các đồng nghiệp đã cùng Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần sớm chiều gắn bó suốt thời gian qua. Tuy phía đối diện đông người hơn, và dù TôThanh Ngọc không để lộ ra mặt nhưng thâm tâm cô vốn có chút bất định. Giờ đây thấy mọi người đều đã có mặt, cô mới hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng.
Còn những người cộng sự kia, họ bước đi đầy tự nhiên và phóng khoáng như thể đang được trở về nhà mình vậy. Đúng thế, họ chẳng có gì phải lo lắng cả, vì họ đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. Những kẻ từng đứng về phe sai lầm giờ đây mới là những người phải lo âu, sốt sắng nhất.
"Hứa tổng, mời đi lối này."
Một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, âu phục chỉnh tề tiến đến dẫn đường. Tô Thanh Ngọc thấy ông ta trông khá quen mặt, sực nhớ ra từng thấy vị này trên tin tức kinh tế có vẻ là ông chủ của một tập đoàn sản xuất lớn. Việc ông ta đứng ra làm đại diện đón tiếp Hứa Mẫn Trần chứng tỏ mức độ đầu tư vào Abbott của ông ta vượt xa những người phía sau.
Hứa Mẫn Trần không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bước đi, còn Tô Thanh Ngọc dĩ nhiên vẫn luôn sóng bước bên cạnh anh với tư cách là người bạn đời. Cô có thể cảm nhận rõ rệt những ánh mắt đổ dồn về phía mình từ bốn phương tám hướng: thiện ý có, ác ý có, và cả những ánh nhìn dò xét vô nghĩa. Nhưng dường như chỉ cần có Hứa Mẫn Trần đứng cạnh, cô sẽ không thấy bất kỳ sự bất an nào nữa.
Cô vô cùng bình thản theo sau Hứa Mẫn Trần bước vào phòng họp. Suốt dọc đường đi, những kẻ đang quan sát cô chỉ đợi cánh cửa phòng họp đóng lại là bắt đầu xì xào bàn tán. Họ không thể hiểu nổi tại sao một cô gái trẻ xuất thân bình dân, không danh không tiếng như lời đồn lại có thể điềm tĩnh đến vậy. Đối mặt với một sự kiện tầm cỡ thế này, cứ ngỡ chỉ những người phụ nữ dày dạn sương gió như An Hồng mới không luống cuống, vậy mà cô gái trẻ này cũng làm được.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng dường như cô gái này người thậm chí còn không lộng lẫy bằng một cô nhân viên lễ tân tại Abbott thực sự không hề tầm thường như họ nghĩ.
Phòng họp rất lớn, không gian thoáng đãng và sáng sủa, nhưng bên trong lại chật kín người ngồi, thậm chí có rất nhiều người đứng xung quanh không rõ mục đích, tạo cảm giác hơi hỗn loạn.
Hứa Mẫn Trần đứng lại, đưa mắt quét qua một lượt rồi quay người định bỏ đi ngay lập tức. Người đàn ông dẫn đường thấy vậy vội vàng quát lớn: "Tất cả những người không liên quan ra ngoài ngay! Hứa tổng, mời anh ngồi."
Dứt lời, ông ta ra hiệu cho những kẻ đang lén lút cầm máy quay đứng gần đó. Dù không hài lòng nhưng đám người này cũng đành phải lục tục rời đi.
Căn phòng dần ổn định, lúc này chỉ còn lại vài vị cổ đông. Vì phần lớn các chỗ ngồi đều đã trống, Tô Thanh Ngọc tìm một vị trí ngồi xuống cùng những người khác. Riêng Hứa Mẫn Trần, lẽ dĩ nhiên anh không thể ngồi cùng cô, anh phải bước tới vị trí vốn dĩ thuộc về mình.
Nhìn vào chiếc ghế chủ tọa của phòng họp nơi từng đổi chủ qua ba người: An Hồng, Vu Nhiên, và giờ là Hứa Mẫn Trần. Khi anh một lần nữa ngồi xuống vị trí đó, một khí thế áp đảo bỗng chốc tỏa ra. Không chỉ riêng anh, mà tất cả những người có mặt, bao gồm cả các cổ đông, đều nhận ra một sự thật hiển nhiên: Người phù hợp nhất với vị trí đó, trước sau vẫn chỉ có anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!