Chương 47: (Vô Đề)

Mẹ Hứa nói: "Chuyện này con không cần phải lo, bán nhà cũ đi cộng với khoản tích cóp bấy lâu của hai thân già này, cũng đủ để các con mua một căn hộ ở trung tâm thành phố. Có điều chắc không mua được căn nào quá rộng đâu." Bà nói bằng giọng nửa đùa nửa thật, nhưng lọt vào tai Hứa Mẫn Trần lại thấy xót xa vô cùng.

Thực tế không chỉ có anh, mà cả Tô Thanh Ngọc và ba mẹ Tô cũng thấy mủi lòng. Dẫu sao cũng là hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm, "bán anh em xa mua láng giềng gần", cúi đầu thấy mặt ngẩng đầu gặp nhau, chẳng ai đành lòng dồn ép gia đình họ đến mức này.

"Dì ơi, chuyện nhà cửa cứ để từ từ hãy tính ạ. Con định sẽ cùng anh Mẫn Trần đi đăng ký kết hôn trước, đợi khi công ty của anh ấy ổn định và phát triển, chúng con sẽ tổ chức hôn lễ và mua nhà sau." Tô Thanh Ngọc nắm bắt thời cơ bày tỏ tâm ý, rồi siết chặt tay mẹ mình: "Mẹ à, mẹ phải tin vào mắt nhìn người của con chứ, con có bao giờ quyết định sai đâu, đúng không mẹ?"

Mẹ Tô hơi khó xử, nhưng thấy con gái kiên trì như vậy cũng đành gật đầu, khẽ dặn: "Vậy cứ theo ý con đi. Nhưng nhất định phải đi đăng ký kết hôn trước, nếu không ba mẹ chẳng yên tâm nổi khi thấy hai đứa cứ ở chung như thế này đâu."

Vừa nhắc đến chủ đề nhạy cảm này, Tô Thanh Ngọc liền khẽ ho một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, gương mặt đỏ ửng chẳng dám nhìn thẳng vào ai. Từ lúc bắt đầu đến giờ, Hứa Mẫn Trần vẫn luôn kiệm lời, số câu anh nói ra chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thực ra, không phải anh không có gì để nói, cũng chẳng phải anh không muốn gửi tới ba mẹ hai bên một lời hứa danh dự để họ có thể hoàn toàn yên tâm.

Chỉ là, trước khi bước vào nhà, Tô Thanh Ngọc đã dặn dò kỹ lưỡng: mọi rắc rối cứ để cô đứng ra giải quyết, nếu anh can thiệp thì cô sẽ không vào nhà, càng đừng nói đến chuyện cưới xin. Hiếm khi thấy cô kiên quyết đến vậy, anh suy cho cùng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chiều theo ý người yêu.

Thực ra, không nói ra cũng chẳng sao. Lời hứa dù có hoa mỹ, thề thốt dù có chân thành đến đâu mà không thực hiện được thì cũng chỉ là lời nói suông. Có những chuyện chẳng cần phải khua môi múa mép, cứ âm thầm mà làm là đủ. Anh tin rằng chẳng bao lâu nữa, ba mẹ Tô sẽ thấy quyết định giao phó cô con gái bảo bối mà họ dày công nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm qua vào tay anh là hoàn toàn đúng đắn.

Sau buổi trò chuyện, trưởng bối hai nhà cùng đôi trẻ cùng nhau dùng bữa sáng tại nhà họ Tô. Mẹ Tô sau phút chạnh lòng ban nãy giờ đã phấn chấn hẳn lên, bà tất bật chuẩn bị một bàn ăn vô cùng thịnh soạn. Đã lâu lắm rồi Tô Thanh Ngọc mới lại được nếm hương vị cơm mẹ nấu, cô ăn ngon lành đến mức chỉ muốn cứ thế ở lì lại nhà chẳng muốn đi đâu nữa, lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn khôn cùng.

Thế nhưng chỉ mình thấy ngon là chưa đủ, cô còn rất muốn nhận được sự đồng tình từ Hứa Mẫn Trần. Cô khẽ thúc vào tay anh, thì thầm: "Thế nào? Ngon lắm đúng không? Tay nghề của mẹ em đỉnh nhất luôn đấy! Ước gì ngày nào cũng được ăn như thế này thì tốt biết mấy'."

Hứa Mẫn Trần lặng lẽ thu trọn ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô vào tầm mắt, anh đặt đũa xuống, điềm đạm nói: "Ngon lắm, hương vị rất giống món em vẫn hay làm."

Tô Thanh Ngọc tròn mắt ngạc nhiên: "Giống sao được? Em thấy kém xa mẹ em mà, em còn chưa đạt đến tầm đó đâu."

Lúc này, mẹ Tô đang ở trong bếp, mẹ Hứa cũng vào phụ giúp một tay, còn hai ông bố thì đang mải mê bàn luận chuyện thời sự chính trị, chẳng ai để ý đến đôi trẻ đang thầm thì với nhau.

"Em thực sự muốn ngày nào cũng được ăn cơm bác gái nấu sao?"

Hứa Mẫn Trần bỗng nhiên hỏi một câu như vô tình, Tô Thanh Ngọc gật đầu lia lịa theo bản năng, nhưng rồi lại sớm nhận ra thực tế phũ phàng: "Mơ ước thì vẫn là mơ ước thôi anh, vì nó khó thành hiện thực mà. Khi mình quay lại thành phố, đi đi về về đâu có tiện, chắc sau này chỉ đợi dịp lễ Tết mới về ăn được thôi."

Hứa Mẫn Trần khẽ gật đầu, vẻ mặt tỏ ý tán thành lời cô nói, nhưng thực chất trong lòng anh đã sớm nảy ra một kế hoạch. Chỉ có điều, bây giờ chưa phải lúc tiết lộ cho cô. Cứ nghĩ đến biểu cảm vui sướng của cô khi ngày đó đến, anh lại cảm thấy mọi nỗ lực hiện tại đều hoàn toàn xứng đáng.

Trước đây, anh dấn thân vào ngành internet là vì lý tưởng lớn lao, vì muốn thay đổi nền kinh tế nước nhà. Giờ đây anh bắt đầu lại từ đầu, là vì gia đình và người vợ tương lai của mình. Về bản chất thì chúng chẳng khác nhau là mấy, bởi với anh lúc này, người thân chính là lý tưởng, thậm chí còn là sự tồn tại cao hơn cả lý tưởng.

Dùng bữa sáng xong, hai người rời đi để trở về căn hộ thuê. Hôm nay vẫn như thường lệ, mọi người đều đến tăng ca, Lưu Mắt Kính cũng đã túc trực ở đó.

Thấy hai người về, anh ta hưng phấn xoay màn hình laptop lại: "Hai người về đúng lúc lắm, mau xem cái này đi!"

Tô Thanh Ngọc liếc nhìn Hứa Mẫn Trần, cả hai cùng tiến lại gần màn hình. Xem xong nội dung, cô không khỏi cảm thán phía trên hành sự thật nhanh gọn. Chỉ mới tung bằng chứng hình ảnh được một ngày mà tổ điều tra đã chính thức vào cuộc tại tập đoàn Abbott. Hiện tại cả An Hồng và Vu Nhiên đều đã bị tạm giữ, quả báo mà bọn họ phải nhận lấy có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.

"Hả dạ chưa?" Lưu Mắt Kính cười toe toét, nói tiếp: "Còn nữa, chiều nay mấy người cổ đông của Abbott muốn xin gặp Hứa tổng một lát, anh có muốn tiếp không?"

Hứa Mẫn Trần nhớ lại những gương mặt cổ đông từng quay lưng với mình để đứng về phía Vu Nhiên và An Hồng ngày anh ngã ngựa. Không khó để đoán được ý đồ của họ lần này: Vu Nhiên và An Hồng giờ đã là quân bài bỏ, muốn cứu vãn Abbott khỏi bờ vực sụp đổ, họ chỉ có thể cầu xin anh quay lại chèo lái. Ngoài anh ra, bất kể ai lên nắm quyền lúc này cũng đều vô dụng.

Đi, hay không đi? Đó là một câu hỏi lớn.

Thời điểm rời khỏi Abbott trước đây, Hứa Mẫn Trần bị cảnh sát áp giải đi ngay trước mắt bao nhiêu người. Khi đó, ngoại trừ những cấp dưới từng cùng anh vào sinh ra tử, thì những kẻ còn lại đều chỉ đứng xem với vẻ mặt châm chọc và mỉa mai. Những ký ức đó đến giờ vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí anh.

Tô Thanh Ngọc tuy chưa từng trải qua những sự kiện lớn như thế này, nhưng cô không khó để đoán được: trên đời này kẻ "dậu đổ bìm leo" thì nhiều, người "tặng than ngày tuyết" thì ít. Nếu hiện giờ Hứa Mẫn Trần thực sự muốn đi gặp đám cổ đông của Abbott, cô nhất định phải đi cùng. Chẳng vì lý do gì cao siêu, cô chỉ muốn cho những kẻ đó thấy rõ rằng: dù là lúc anh sa cơ lỡ vận nhất, bên cạnh anh vẫn luôn có người thật lòng quan tâm.

Thế nhưng, sau khi Hứa Mẫn Trần suy nghĩ suốt một đêm và đưa ra quyết định phó ước vào ngày hôm sau, Tô Thanh Ngọc mới nhận ra thực chất cô chẳng cần phải lo lắng việc chuẩn bị gì cả. Khi Hứa Mẫn Trần sắp sửa xuất phát, từ xe cộ cho đến mọi thứ cần thiết, những cấp dưới cũ đang làm việc cùng anh đã chuẩn bị đâu vào đấy. Bản thân họ cũng rũ bỏ vẻ xuề xòa thường ngày để khoác lên mình những bộ âu phục chỉnh tề nhất. Cô không ngờ rằng bên cạnh mình lại hội tụ toàn những nhân tài kiệt xuất đang ẩn mình chờ thời như vậy. Trước đây có lẽ vì để phù hợp với hoàn cảnh khó khăn mà họ không màng đến vẻ ngoài, nhưng một khi họ đã nghiêm túc, thì cái khí trường ấy thực sự không phải dạng vừa.

Hứa Mẫn Trần bước ra từ phòng ngủ, thân hình cao ráo, thon dài được bao bọc trong bộ vest thủ công đắt giá. Đây là bộ đồ cũ từ thời anh còn làm CEO tại Abbott. Kể từ ngày rời đi, anh chưa từng chạm vào chúng, vẫn luôn được Tô Thanh Ngọc giặt ủi sạch sẽ và treo sâu trong tủ áo. Hôm nay, khi anh mặc lại nó, Tô Thanh Ngọc ngỡ như thời gian đang quay ngược.

Trước mắt cô không còn là người đàn ông lam lũ thuê nhà cùng mình, mà là vị "thiên chi kiêu tử" thường xuất hiện trên bìa báo và các chương trình phỏng vấn. Hứa Mẫn Trần vẫn thế, vẫn là người đàn ông với vẻ quý khí và sự quyết đoán bẩm sinh không gì có thể làm lu mờ, dù gương mặt có phần gầy đi ít nhiều.

Trong bộ vest đen lịch lãm, cổ áo thắt nơ tỉ mỉ, Hứa Mẫn Trần đưa tay lên xem đồng hồ, để lộ khuy măng sét đính kim cương đen tinh xảo nơi cổ tay áo sơ mi. Thanh Ngọc nhìn lại bộ đồ đơn giản và lớp trang điểm nhẹ nhàng của mình, bỗng thấy tự ti. Cô cảm thấy mình đứng cạnh anh lúc này chẳng khác nào người của hai thế giới, hoàn toàn lệch tông. Cô sợ nếu mình đi cùng, chỉ khiến người ta thêm lời ra tiếng vào và cười nhạo mà thôi.

"Thời gian sắp đến rồi, đi thôi."

Giữa lúc cô còn đang mông lung suy nghĩ, Hứa Mẫn Trần đã dứt khoát nắm lấy tay cô kéo đi. TôThanh Ngọc bị kéo theo một cách bị động, nhưng vì có mặt cấp dưới nên cô không tiện nói những câu như "Em không đi thì tốt hơn". Đám cấp dưới đi phía sau, cô chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi đi theo anh. Đợi đến khi khoảng cách với mọi người giãn ra một chút, cô mới cố nhón chân thì thầm vào tai anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!