Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ phải đỡ lấy người phụ nữ đang nồng nặc mùi rượu, nghe nữ tài xế nói mà bà cứ như lạc vào sương mù, chẳng hiểu mô tê gì. Đến khi nhìn rõ diện mạo của kẻ say xỉn, bà lập tức nổi trận lôi đình, quát lớn:"Đây không phải con gái tôi! Đồ điên à, sao lại đưa cô ta đến nhà chúng tôi làm gì?!"
Nữ tài xế đã đi được một đoạn, nghe thấy lời này thì sững người lại, đứng từ xa phân bua: "Chính cô ta báo cho tôi địa chỉ này mà, chắc chắn không sai đâu, cô ta nói đây là nhà mình."
Ba mẹ An Hồng hiện đều ở nước ngoài, ở trong nước ngoại trừ căn hộ cô ta tự mua ra thì chẳng còn nơi nào có thể gọi là nhà. Nhưng nếu là trước kia, vào cái thời quan hệ giữa cô ta và Hứa Mẫn Trần còn tốt đẹp, thì nơi này đúng là "nhà" thật.
Đúng vậy, địa chỉ An Hồng báo chính là nhà của Hứa Mẫn Trần. Người ra mở cửa là mẹ Hứa, bà là người hiểu rõ nhất con trai mình lâm vào cảnh khốn cùng như ngày hôm nay là nhờ "công lao" của ai, làm sao bà có thể thu nhận một kẻ như An Hồng?
Mẹ Hứa dứt khoát đẩy An Hồng ra ngoài, chẳng thèm quan tâm cô ta có bị va đập vào đâu hay không rồi lạnh lùng đóng sập cửa lại. Trước khi cài then chốt cửa, bà buông một câu cạn tình: "Tôi không quen biết cô ta, đây cũng chẳng phải nhà cô ta, đừng đến đây quấy rầy chúng tôi nữa!"
Nữ tài xế đứng sững tại chỗ, cạn lời chứng kiến cảnh tượng này. Thấy An Hồng ngã chổng vó dưới đất mà vẫn cười ngây dại, cô cũng chẳng muốn rước thêm rắc rối vào thân. Giúp người đến mức này là quá đủ rồi, cô có quay về cũng không cần phải cảm thấy áy náy nữa.
Thế là nữ tài xế lái xe đi mất. Giữa đêm khuya tĩnh mịch, An Hồng cứ thế nằm ngửa mặt trước cửa nhà cũ của họ Hứa, thẫn thờ ngắm trăng. Thời gian như ngược dòng trở về cái ngày đầu tiên cô ta đặt chân đến nơi này.
Lúc đó, hình như cô ta từng bắt gặp một cô bé vẫn còn đang tuổi đi học, sống ngay đối diện nhà Hứa Mẫn Trần. Một con bé trông hết sức bình thường, thuộc diện nhạt nhòa đến mức ném vào đám đông là chẳng ai tìm thấy. Khi ấy, làm sao An Hồng có thể ngờ được rằng, chính cái đứa nhóc không chút ấn tượng ấy lại là người sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về cô ta?
Thực ra, nếu Tô Thanh Ngọc không xuất hiện, chỉ còn lại một mình Hứa Mẫn Trần thì biết đâu An Hồng vẫn có thể thuyết phục anh quay lại. Bởi lẽ nếu thiếu Tô Thanh Ngọc, anh đã chẳng thể gượng dậy nổi. Ngay cả khi phải ôm lấy ý nghĩ cùng nhau đày đọa, dày vò lẫn nhau đến chết, Hứa Mẫn Trần có lẽ cũng sẽ chấp nhận ở bên An Hồng một lần nữa.
Nhưng đời này làm gì có nhiều "nếu như" đến thế?
An Hồng nhắm mắt lại, đôi môi hé nở nụ cười vừa tự giễu vừa bi thương, nhưng nơi khóe mắt lệ lại tuôn rơi.
Trong nhà, mẹ Hứa hé cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy An Hồng vẫn nằm im bất động thì bắt đầu lo lắng sẽ dính dáng đến kiện tụng. Bà sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khiến ba Hứa cũng phải thức giấc để xem có chuyện gì.
Sau khi nghe vợ kể ngọn ngành, ba Hứa lập tức gắt lên: "Lại có chuyện này sao? Sao bà không nói sớm? Dù có ghét nó thì cũng không thể để nó nằm đấy được, đêm hôm bao nhiêu nguy hiểm, nhỡ có chuyện gì không phải nhà mình gánh trách nhiệm à?" Ông nhíu mày nói tiếp: "Gọi điện ngay cho Mẫn Trần, bảo nó về mà xử lý."
Mẹ Hứa ngập ngừng: 'Giờ này chắc Mẫn Trần ngủ rồi, vả lại nó đang ở cùng Thanh Ngọc, nhỡ Thanh Ngọc biết chuyện rồi không vui thì tính sao?'
Ba Hứa trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định: "Vậy thì gọi cả hai đứa cùng về. Sớm muộn gì cũng phải giải quyết dứt điểm một lần, cứ nhây đi nhây lại mãi thế này bao giờ mới kết thúc? Gọi ngay đi!"
Dù không đành lòng nhưng mẹ Hứa cũng biết chồng mình nói đúng. Sau một hồi đắn đo, bà rốt cuộc cũng bấm số gọi cho con trai.
Lúc này, Hứa Mẫn Trần quả thực đã ngủ say sau một đêm nồng cháy cùng Tô Thanh Ngọc. Vì hai người đã quyết định kết hôn và muốn có con nên lần này họ hoàn toàn "thả cửa", cảm xúc vô cùng thăng hoa và trọn vẹn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa đêm đánh thức cả hai. Tô Thanh Ngọc dụi mắt bật đèn đầu giường, khẽ hỏi: "Có chuyện gì thế anh?"
Hứa Mẫn Trần nhìn màn hình hiển thị hai chữ "Mẹ" nhưng lời anh nói ra lại liên quan đến An Hồng:
"Mẹ anh gọi bảo là An Hồng uống say mướt, hiện đang nằm ngay trước cửa nhà dưới phố."
Tô Thanh Ngọc nghe xong thì tỉnh hẳn cả ngủ, cô kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào? Một người như chị ta mà lại để bản thân thất thố đến mức này sao? Em cứ tưởng chị ta sẽ không bao giờ như thế chứ!"
Lần trước tình cờ chứng kiến cảnh An Hồng gần như suy sụp, Tô Thanh Ngọc đã cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn hoàn toàn. Cô vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp An Hồng khi cô đang làm thêm tại cửa hàng bánh ngọt. Lúc đó, cô đầy sự ngưỡng mộ và khao khát, thầm ước mình có thể trở thành một người phụ nữ thành đạt, mạnh mẽ như thế. Nhưng về tính cách thì tuyệt đối không, bởi cô thực sự coi thường cái cách An Hồng sẵn sàng bán đứng tất cả vì lợi ích và sự nghiệp, kể cả tình cảm của chính mình.
Thật không thể tin nổi, một người phụ nữ vốn "không tì vết" trong mắt công chúng lại có thể hành động như vậy. Không chỉ Tô Thanh Ngọc, mà ngay cả Hứa Mẫn Trần cũng có giây phút ngỡ ngàng.
Vì không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ba mẹ, Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần lập tức chạy về nhà ngay trong đêm. Khi đến cửa nhà cũ, quả nhiên họ thấy một người đang nằm gục đó. Giữa cái lạnh buốt giá của đêm đông, cô ta chỉ mặc phong phanh, cơ thể đã sớm run cầm cập và cứng đờ vì lạnh, nhưng khóe môi vẫn kỳ lạ treo một nụ cười.
An Hồng nhắm nghiền mắt, chẳng rõ có cảm nhận được có người đang đến gần hay không, chỉ thấy mùi rượu nồng nặc bốc lên dù đứng cách một quãng xa.
"Xem ra chị ta uống quá nhiều rồi.'"Tô Thanh Ngọc mím môi, trong hoàn cảnh tréo ngoe này, dường như ngoài câu đó ra cô chẳng biết nói gì thêm.
Hứa Mẫn Trần không đáp lời, anh bước nhanh hơn cô một nhịp, rồi quỳ một chân xuống bên cạnh An Hồng, nhìn cô ta không chớp mắt.
Tô Thanh Ngọc đứng khựng lại tại chỗ, bỗng nhiên cô không muốn tiến lại gần nữa.
Thực ra, sâu thẳm trong lòng cô vẫn luôn chôn giấu một nỗi lo lắng và kiêng dè. Dù lần trước ở căn phòng thuê, cô đã thấy thái độ dứt khoát của Hứa Mẫn Trần đối với An Hồng, nhưng khi ấy An Hồng vẫn còn giữ chút cao ngạo. Cô không chắc chắn liệu một khi An Hồng vứt bỏ mọi liêm sỉ, từ bỏ tất cả để quay lại cầu xin và nhận sai, thì Hứa Mẫn Trần sẽ phản ứng ra sao.
Giờ đây, nhìn bóng anh nửa quỳ bên cạnh cô ta dưới ánh đèn đường, cảm nhận ánh mắt anh đang dán chặt vào An Hồng, Tô Thanh Ngọc không khỏi suy nghĩ: Hứa Mẫn Trần, anh sẽ làm gì đây? Anh sẽ thỏa hiệp chứ? Có hối hận không? Anh định đối xử với chị ta thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!