Hạ Mộc Trạch chậm rãi thở hắt ra, tay siết chặt bức ảnh, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Em tưởng anh không hiểu đạo lý đó sao? Nhưng bao lâu nay, có ai thèm bận tâm đến cảm xúc của anh không? Người đi thì đi rồi, nhẹ lòng biết mấy. Nghiên Nghiên, em bảo anh phải làm sao đây? Anh cũng phải có chỗ nào đó để ký thác tâm hồn chứ, nếu không anh sẽ gục ngã mất.
Mà em biết đấy, anh không được phép gục ngã, vì nếu anh ngã xuống, em sẽ không thể tiếp tục cuộc sống như bây giờ nữa."
Hạ Nghiên kích động nắm lấy tay anh trai: "Anh à, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, dù sống thế nào em cũng thấy hạnh phúc. Anh quay đầu lại đi, đừng cố chấp nữa. Sau này chúng ta sẽ sống cho riêng mình, em hy vọng anh có thể thực lòng yêu một người khác, chứ không phải yêu một bóng dáng của chị dâu hay một niềm tin hư ảo."
Hạ Mộc Trạch đau đớn ôm mặt. Hạ Nghiên ngồi dậy nhào vào lòng anh, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên tiếng nức nở không dứt của cô bé. Nghe tiếng khóc ấy, trái tim vốn đã tan nát của Hạ Mộc Trạch dường như lại vỡ thêm một lần nữa.
Rất lâu sau, lâu đến mức Hạ Nghiên gần như kiệt sức vì khóc, cô mới nghe thấy câu trả lời của anh trai như một ảo giác. Giọng anh ấy trầm thấp, khàn đặc, mang theo vẻ tê dại, khẽ thốt ra một chữ: "Được."
Hạ Nghiên nhẹ lòng, tinh thần vừa thả lỏng liền ngất lịm đi bên cạnh anh ấy. Hạ Mộc Trạch hốt hoảng đứng bật dậy gọi bác sĩ. Giữa đêm khuya, trong phòng bệnh tràn ngập tiếng cười tự giễu đầy tuyệt vọng của anh ấy hòa lẫn với bóng dáng tất bật của y bác sĩ.
Ngày kế tiếp là ngày nghỉ, dù là cuối tuần nhưng nhiều người vẫn đến văn phòng làm việc như thường lệ. Tô Thanh Ngọc, người vốn ôm mộng "cuối tuần có thể ngủ nướng đến 10 giờ", sau khi thức dậy bỗng thấy cả thế giới thật tồi tệ.
Lúc cô tỉnh dậy, Hứa Mẫn Trần không có trong phòng. Cô cứ ngỡ anh ở ngoài làm việc gì đó nên cứ thế mặc váy ngủ bước ra. Khổ nỗi, sau "trận chiến kịch liệt" đêm qua, trên ngực cô đầy rẫy những dấu vết ân ái. Nếu mặc đồ thu đông bình thường thì chẳng ai thấy, nhưng đằng này cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh, khoác hờ chiếc áo khoác, để lộ vùng cổ và ngực một cách "hào phóng". Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhận ngay "lễ chú mục" của các đồng nghiệp đang tăng ca.
Tô Thanh Ngọc chết lặng, dụi mắt vì tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi thấy họ vẫn lù lù ở đó, cô mới biết mình vừa mất mặt đến mức nào.
"Xin lỗi... quấy rầy rồi, mọi người tiếp tục đi nha." Cô lúng túng nói rồi chạy biến vào phòng ngủ, tựa lưng vào cửa th* d*c. Cô ai oán dậm chân, nghĩ thầm phen này xong đời, hình tượng dày công gây dựng bấy lâu coi như tan thành mây khói.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô vội siết chặt áo khoác rồi mở cửa. Thấy người đứng ngoài là Hứa Mẫn Trần, cô thở phào trách khẽ: "Sao anh không bảo em là hôm nay mọi người đến tăng ca?"
Cô nhường lối cho anh vào phòng, vô tình nới lỏng tay cầm cổ áo. Những vết đỏ trên ngực cô lập tức lọt vào mắt Hứa Mẫn Trần. Anh nhìn chằm chằm vài giây rồi quay đi, biểu cảm không rõ là gì, nhưng Tô Thanh Ngọc lại thấy rất muốn trêu anh. Gần đây gan cô to ra hẳn, nhiều việc trước kia chẳng dám nghĩ tới thì nay đều dám làm. Cô tự nhủ: Đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ con đường từ yêu thầm đến yêu công khai của mình là hoàn toàn đúng đắn.
"Mọi người có việc cần xử lý, em cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi." Hứa Mẫn Trần ngồi xuống mép giường, nhìn bức tranh treo tường rồi bổ sung: "Nếu em thấy ngại."
Thanh Ngọc ngồi xuống cạnh anh, cô vòng tay ôm vai anh hỏi: "Cuối tuần mà mọi người vẫn làm việc, có vất vả quá không anh?"
Hứa Mẫn Trần quay lại nhìn cô, dò xét: "Em đang có kế hoạch gì à?"
Bị nói trúng tim đen, cô lảng tránh: "Cũng không hẳn... mà có cũng vô dụng thôi, anh chắc chắn phải làm việc với họ rồi." Nói đoạn cô cúi đầu nghịch ngón tay, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Thực ra, nhan sắc của cô rất đỗi bình thường, tuy không xấu nhưng tuyệt nhiên không thể gọi là xinh đẹp. Xét về đẳng cấp của Hứa Mẫn Trần, anh chắc hẳn đã từng gặp gỡ vô số mỹ nhân, ngay cả cô bạn gái cũ cũng thuộc hàng sắc nước hương trời. So với họ, diện mạo của Tô Thanh Ngọc thực sự mờ nhạt đến cực điểm. Lẽ ra anh không nên cảm thấy những biểu cảm hay cử chỉ của cô có gì là đẹp đẽ hay động lòng người, nhưng sự đời vốn dĩ lại chẳng như thế.
Chỉ cần nhìn cô, anh liền cảm thấy từng động tác nhỏ nhất của cô đều toát lên vẻ đẹp riêng. Đôi khi chỉ là một nụ cười mỉm nhàn nhạt cũng đủ khiến anh thấy đây chẳng phải là mùa thu muộn với vạn vật héo tàn, mà là mùa xuân ấm áp, khi muôn loài đang hồi sinh mãnh liệt.
"Anh đang nhìn gì thế?'"Tô Thanh Ngọc nghiêng đầu quan sát Hứa Mẫn Trần. Anh cứ chăm chú nhìn cô không rời mắt, khiến cô dù đã quá đỗi quen thuộc vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên.
Một lúc sau, Hứa Mẫn Trần mới chịu mở lời, nhưng ánh mắt vẫn đóng đinh trên người cô không đổi: "Anh không cần phải làm việc cùng họ. Mọi người có việc chưa xong nên mới đến làm, xử lý xong họ sẽ đi ngay thôi."
Tô Thanh Ngọc mừng rỡ: "Vậy là anh có thời gian đi chơi với em sao?"
"Hóa ra là em muốn đi chơi. Em muốn đi đâu?"
Cô khoa tay múa chân phấn khích: "Em muốn đi nhiều nơi lắm! Anh nghĩ xem, chúng mình bên nhau lâu thế mà chưa bao giờ đi hẹn hò như những cặp đôi bình thường cả. Công viên giải trí, vườn hoa, bờ biển... em đều muốn đi với anh."
Khi nói những lời này, đôi mắt Tô Thanh Ngọc sáng rực lên khiến Hứa Mẫn Trần gần như không thể chối từ. Và ngay khi anh vừa định 'giương cờ trắng đầu hàng', cô đã vội lao tới ôm lấy cánh tay anh, bồi thêm một đòn quyết định: "Em còn muốn cùng anh đi xem phim nữa. Chiều nay có một bộ phim tình cảm mà em vô cùng mong đợi, anh đi xem cùng em nhé?"
Hóa ra là muốn đi xem phim.
Hứa Mẫn Trần thầm nghĩ trong lòng, gương mặt anh lộ vẻ suy tư rồi chăm chú nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng đáp: "Được, anh sẽ đi cùng em."
Tô Thanh Ngọc lập tức sướng rơn mà reo hò thành tiếng. Vừa reo xong, cô chợt nhớ đến các đồng nghiệp đang làm việc bên ngoài nên vội vàng lấy tay che miệng, cười bẽn lẽn đầy ngượng nghịu: "Thật là, cứ vui quá là em lại đắc ý quên hết cả trời đất. Vậy anh cứ đi làm việc tiếp đi, em dọn dẹp phòng ốc một chút. Tầm chiều tối chúng mình xuất phát nhé, anh mà cho em leo cây là em bắt đền đấy!"
Cô nói năng có vẻ chắc nịch lắm, cứ như thể nếu anh dám cho cô "leo cây" thì cô sẽ nổi trận lôi đình ngay lập tức. Nhưng thực ra, trong lòng cô chẳng hề nghĩ thế. Dù anh có lỡ hẹn thật, cô cũng chẳng nỡ giận anh. Khi đã thật lòng yêu một người, bạn sẽ không cách nào nỡ giận họ quá lâu, bởi bạn luôn lo sợ sự ích kỷ hay nóng nảy của mình sẽ đẩy người ấy ra xa, nhất là khi anh vừa mới chọn dừng chân nơi bến đỗ là cô.
Thật may, Hứa Mẫn Trần đã không thất hứa trong buổi hẹn hò đầu tiên này. Thậm chí, anh còn bắt đầu chuẩn bị sớm trước cả tiếng đồng hồ. Khi Tô Thanh Ngọc đang bận rộn nấu canh trong bếp, cô bỗng nghe thấy những tiếng động lạ phát ra từ phòng ngủ. Tay vẫn cầm chiếc muôi, cô tò mò ghé đầu vào xem thử thì thấy Hứa Mẫn Trần đang đứng bên tủ đồ. Trên cổ anh treo chiếc cà vạt chưa thắt, vài chiếc cúc áo sơ mi vẫn còn để mở, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn trên giường thì bày bừa la liệt đủ loại quần áo.
Vừa phát hiện Tô Thanh Ngọc đang đứng ở cửa, Hứa Mẫn Trần lập tức đứng thẳng người, đưa tay lên thắt cà vạt, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tô Thanh Ngọc hơi ngẩn người, chỉ vào đống quần áo bừa bãi trên giường hỏi: "Sao anh lại lôi hết đồ đạc ra thế này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!