Chương 40: (Vô Đề)

Hạ Mộc Trạch nở một nụ cười quái dị. Nghe tiếng cười đầy ẩn ý đó, An Hồng bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

"An Hồng à, cô thật là ngốc. Trong sự nghiệp cô thông minh bao nhiêu thì trong tình cảm lại khờ khạo bấy nhiêu. Cô nghĩ xem tại sao Hứa Mẫn Trần lại muốn trả thù cô? Dĩ nhiên là vì anh ta hận cô. Mà đã hận, nghĩa là trong lòng anh tavẫn còn hình bóng cô. Một khi người ta thực sự không còn yêu nữa, họ sẽ chẳng buồn phí hoài cảm xúc để mà hận thù đâu."

Những lời đường mật nhưng đầy độc tố của Hạ Mộc Trạch rót vào tai khiến tâm trí An Hồng rối bời. Thấy chưa đủ, anh ta bồi thêm một lời đe dọa: "Cơ hội chỉ có một lần này thôi, tôi đã dâng tận tay rồi, An tổng có biết nắm bắt hay không là tùy cô. 7 giờ tối nay, đừng đến muộn."

Nói xong, Hạ Mộc Trạch lạnh lùng cúp máy. Anh ấy thong thả bước đến phòng cấp cứu, gương mặt lại trở về vẻ ôn hòa, nhã nhặn thường ngày: "Ngại quá, tôi vừa sơ ý làm tay bị thương, phiền bác sĩ băng bó giúp tôi một chút nhé?"

...

Hơn 6 giờ tối, nhân viên trong văn phòng đã về gần hết. Hứa Mẫn Trần đi mua thức ăn, còn Tô Thanh Ngọc định vào bếp cắm cơm. Vừa đi được vài bước thì điện thoại cô đổ chuông từ một số lạ.

Cô chần chừ ngắt máy không nghe, nhưng đầu dây bên kia kiên trì gọi lại đến lần thứ tư. Cuối cùng, cô cũng bắt máy.

Tựa lưng vào cửa bếp, Thanh Ngọc nghi hoặc lên tiếng: "Alo?". Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói yếu ớt của Hạ Nghiên.

"Cô Tô ơi, là em đây... Nghiên Nghiên đây ạ."

Thanh Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là Nghiên Nghiên à, chị cứ tưởng..." Nói đến đây cô kịp thời phanh lại, mấy câu kiểu "Chị cứ tưởng là anh trai em" tốt nhất không nên nói ra để tránh làm tổn thương đứa trẻ.

Thế nhưng Hạ Nghiên dù nhỏ tuổi nhưng vốn nhạy cảm, con bé thừa hiểu ẩn ý của cô.

"Có phải cô Tô tưởng anh trai em gọi nên mới không nghe máy không ạ?" Hạ Nghiên nói, vẻ mặt có chút tủi thân nhưng nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cô Tô ơi, anh trai không có ở bệnh viện, em ở một mình sợ lắm. Em phải mượn điện thoại của cô y tá để gọi cho chị. Em chẳng còn người thân nào khác, em chỉ quen mỗi chị thôi... chị đến thăm em được không?"

Tô Thanh Ngọc vốn rất khó từ chối những lời khẩn cầu như vậy, nhưng cô vẫn cố gắng tìm cách khéo léo từ chối. Thế nhưng lời chưa kịp thốt ra, Hạ Nghiên đã bật khóc nức nở.

"Tại sao anh trai lại bỏ đi chứ? Anh đi đâu rồi? Anh đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh em cơ mà... Có phải anh ấy không cần em nữa không?"

Nghe tiếng khóc thút thít đầy tủi thân của đứa trẻ, lòng Thanh Ngọc mềm nhũn đi. Suy cho cùng, một cô bé mồ côi cha mẹ, chỉ còn anh trai là người thân duy nhất, lại vừa trải qua đợt chạy thận đau đớn mà phải nằm một mình trong phòng bệnh lạnh lẽo khi màn đêm buông xuống, bảo không sợ sao được.

Dù thấy việc con bé gọi cho mình cũng hợp tình hợp lý, nhưng cô vẫn thắc mắc: "Nghiên Nghiên, em đã gọi cho anh trai chưa?"

Hạ Nghiên sụt sịt: "Em gọi rồi nhưng không liên lạc được, em lo cho anh ấy lắm. Cô Tô ơi, nếu chị bận thì không cần đến đâu ạ. Em xin lỗi vì đã làm phiền chị..."

Nói xong con bé cúp máy ngay. Thanh Ngọc nhìn màn hình điện thoại đã tắt, nhíu mày lo lắng. Cô vội lấy tờ giấy nhớ trên bàn bếp, viết nhanh một dòng chữ rồi dán lên tủ lạnh trước khi tất tả rời khỏi nhà.

Khi Hứa Mẫn Trần quay về, căn nhà vắng lặng. Anh lập tức buông túi thức ăn, đi tìm cô khắp các phòng rồi khựng lại trước tờ giấy dán trên tủ lạnh.

Em đi thăm Hạ Nghiên, con bé ở bệnh viện một mình đang rất sợ hãi. Ở một mình? Hứa Mẫn Trần khẽ nhíu mày, gỡ tờ giấy xuống. Bản năng mách bảo anh đây lại là một trò quỷ kế của Hạ Mộc Trạch. Anh lập tức quay người định đuổi theo cô.

Thế nhưng, ngay khi vừa mở cửa định bước ra ngoài, anh khựng lại. Anh đã hiểu rõ mục đích của Hạ Mộc Trạch là gì.

An Hồng đang đứng ngay cửa. Cô ta mặc một chiếc váy dài khoác thêm áo gió, thần sắc phờ phạc như thể đã đứng chờ ở ngoài từ rất lâu rồi. Thấy anh, cô ta mới lờ đờ bước vào.

Mục đích của Hạ Mộc Trạch chính là đây: Điều hổ ly sơn. Anh ta dùng Hạ Nghiên để dụ Tô Thanh Ngọc đi, tạo cơ hội cho An Hồng được ở riêng với anh.

"Vào nhà nói chuyện chút đi." An Hồng mệt mỏi thốt lên một câu rồi lách người đi thẳng vào trong. Dù anh có vươn tay ngăn cản, cô ta vẫn kiên trì dùng sức đẩy ra.

Nhìn bóng lưng cô ta, Hứa Mẫn Trần đứng giữa hai lựa chọn: Một là mặc kệ cô ta để đi tìm TôThanh Ngọc, hai là ở lại để dứt điểm hoàn toàn mọi rắc rối với An Hồng. Anh chìm vào suy tư.

Khi Tô Thanh Ngọc đến bệnh viện, Hạ Mộc Trạch quả thực không có ở đó.

Hạ Nghiên nằm lọt thỏm trên giường bệnh, đôi mắt sưng mọng lên vì khóc quá nhiều. Nghe tiếng mở cửa, con bé giật mình sợ hãi, nhưng khi nhận ra đó là Tô Thanh Ngọc, ánh mắt con bé lập tức bừng lên tia hy vọng, rồi gượng cười trong nước mắt.

"Cô Tô, em cứ tưởng chị sẽ chẳng bao giờ đến thăm em nữa." Hạ Nghiên vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt.

Tô Thanh Ngọc tiến lại gần rồi ngồi xuống, cô đảo mắt nhìn quanh một lượt. Căn phòng không quá lớn, Hạ Mộc Trạch chẳng thể trốn ở đâu được, và Hạ Nghiên cũng không biết nói dối, nghĩa là anh ta thực sự không có ở đây. Anh ta không có mặt, cô mới có thể yên tâm ở lại.

"Sao em lại nghĩ như thế?" Cô ngồi xuống, giúp Hạ Nghiên đắp lại chăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!