Vu Nhiên nhìn An Hồng, trong ánh mắt lộ rõ sự mong chờ. An Hồng ngồi xuống sofa, vắt chéo chân rồi châm một điếu thuốc, thong thả nói: "Hiện tại cứ án binh bất động cái đã, để xem anh ấy định làm trò gì xem, sau đó mới tính kế cản trở. Thất bại trước đây của anh ấy vẫn còn sờ sờ ra đó, dù muốn bắt đầu lại cũng chẳng dễ dàng gì. Chỉ cần chúng ta 'tác động' một chút là đủ để bọn họ khốn đốn rồi."
Nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng của Vu Nhiên mới giãn ra, anh ta nhu mì nói: "An Hồng, vẫn là em lý trí nhất. Tôi thừa nhận lần này mình đã sai, em đừng giận tôi nữa nhé."
An Hồng im lặng không đáp, chỉ lẳng lặng hút thuốc. Thực ra Vu Nhiên quá tự luyến rồi, cô tagiận là vì Hứa Mẫn Trần chứ chẳng liên quan gì đến anh ta. Phản ứng của Hứa Mẫn Trần nằm trong dự tính của cô ta, và cô ta cũng hiểu rõ tại sao anh lại chọn con đường đó. Tất cả đều vì người phụ nữ tên Tô Thanh Ngọc kia. Cứ nghĩ đến đó, An Hồng lại hận không thể cầm súng bắn chết đối phương, nhưng cô ta biết mình không thể làm vậy.
Được thôi, không được thì thôi. Nếu đã không có được thì chi bằng hủy hoại luôn đi.
Dập tắt điếu thuốc, An Hồng đứng dậy đi về bàn làm việc, dưới ánh nhìn của Vu Nhiên, cô tanhấc máy gọi cho trợ lý: "Thống kê cho tôi xem trong vòng ba ngày qua có bao nhiêu người nộp đơn từ chức, rồi báo cáo kết quả ngay."
Nói xong cô ta cúp máy. Vu Nhiên ngơ ngác hỏi: "Em định làm gì?"
An Hồng liếc anh ta: "Anh cứ chờ mà xem, những người từ chức mấy ngày nay đều sẽ tìm đến chỗ Hứa Mẫn Trần hết. Anh đừng tưởng anh ấy mang cái danh tồi tệ đó mà không ai theo nhé, nên nhớ cái công ty này là do ai gây dựng nên."
Vu Nhiên lập tức đờ người ra.
Lúc đầu An Hồng chỉ muốn xem thử có bao nhiêu người đi, nhưng khi kết quả báo về, cô ta càng điên tiết hơn. Số người ra đi không nhiều, nhưng mỗi người đều giữ vị trí cốt cán, nắm giữ kỹ thuật cốt lõi và dữ liệu quan trọng của Abbott. Sự ra đi của họ gây chấn động lớn trong ngành, thậm chí có trang tin còn giật tít: "Dàn lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Abbott đồng loạt từ chức". Dù tiêu đề có hơi quá lời, nhưng trong mắt An Hồng và Vu Nhiên thì sự thật cũng chẳng khác là bao.
Thứ Hai tuần này là một ngày đặc biệt. Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần đã dành hai ngày cuối tuần để dọn đồ đến căn chung cư mới thuê. Căn hộ rộng khoảng 140m2, vị trí đẹp, không gian sạch sẽ, sáng sủa, và đương nhiên giá thuê cũng "chát" tương xứng với giá trị của nó.
Lúc ký hợp đồng, bà chủ nhà bắt phải đóng tiền cọc và tiền nhà một lần 6 tháng mới cho thuê. Dù Thanh Ngọc có năn nỉ thế nào bà ấy cũng không bớt lấy một tháng, kết quả là túi tiền của cô lại rỗng tuếch.
So với căn hộ cũ, nơi này cực kỳ rộng rãi. Phòng khách đủ lớn để làm văn phòng nếu số người không quá đông, các phòng khác dùng để ở. Sau khi dọn vào, Thanh Ngọc thức trắng hai đêm để sắp xếp đồ đạc. Những thiết bị máy móc từng chiếm hết chỗ ở nhà cũ, nay đặt vào đây bỗng trở nên lọt thỏm, xem ra sắp tới phải sắm thêm bàn ghế văn phòng và máy tính mới đủ.
Sáng sớm thứ Hai, cô dậy sớm lên mạng tìm xem chỗ nào bán máy tính cũ giá rẻ. Tối qua Hứa Mẫn Trần thức muộn nên giờ vẫn chưa dậy, cô không nỡ gọi anh, định bụng nấu xong bữa sáng mới gọi. Nhưng thật trùng hợp, lúc cô vừa bắt tay vào bếp thì anh đã quần áo chỉnh tề bước ra.
Cô định nói gì đó thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô ngơ ngác nhìn anh: "Chúng mình mới dọn đến mà, sao đã có người tìm rồi? Chủ nhà hay hàng xóm hả anh?"
Hứa Mẫn Trần đi lướt qua cô, không quên nắm chặt lấy tay cô cùng đi ra cửa: "Em mở cửa ra xem là biết ngay mà."
Kết quả là Hứa Mẫn Trần đứng im tại chỗ, còn Tô Thanh Ngọc ra mở cửa. Cô vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng khi cánh cửa mở toang, cô hoàn toàn "đứng hình".
"Mọi người..." Sao tự nhiên lại kéo đến đông thế này? Ai nấy đều tay xách nách mang laptop, phong thái ăn mặc thì đúng chất... các chuyên gia hàng đầu ở những tập đoàn lớn.
"Chào em, bọn anh tìm Hứa tổng." Người dẫn đầu là một người đàn ông ngoài ba mươi, nụ cười hiền lành dễ mến, đeo kính cận trông rất trí thức. Anh âý bắt tay Thanh Ngọc: "Chắc đây là Tô tiểu thư nhỉ? Cứ gọi anh là Lưu Mắt Kính, anh là lập trình viên, anh vào nhé!" Nói rồi anh ấy ôm laptop bước vào nhà.
Kế tiếp là vài người nữa cả nam lẫn nữ, tổng cộng khoảng mười mấy người. Sau cùng là một cô gái trẻ trung, xông xáo hỏi: "Hứa tổng đâu rồi ạ? Em gọi người chở mấy bộ bàn làm việc đến đây rồi, nên kê vào chỗ nào thì hợp anh nhỉ?"
Tô Thanh Ngọc hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu đây là nhân viên Hứa Mẫn Trần tuyển qua mạng thì làm sao có chuyện chưa phỏng vấn đã đi làm ngay thế này? Chưa kể nhìn ai cũng không phải dạng vừa.
Đúng lúc đó, Hứa Mẫn Trần bước tới, chỉ tay ra phòng khách: "Mọi người cứ sắp xếp ở phòng khách đi."
Cô gái trẻ cười rạng rỡ rồi chạy ra ngoài lo việc. Thanh Ngọc đứng ở cửa nhìn anh đầy thắc mắc. Hứa Mẫn Trần liếc nhìn những người đang tự nhiên tìm chỗ ngồi trong phòng, rốt cuộc cũng chịu giải thích:
"Đây là những nhân viên cũ của anh."
Một câu ngắn gọn đã giải đáp tất cả, nhưng anh lại bồi thêm một câu:
"Và hiện tại, họ là bạn của anh."
Câu nói này thực sự đẳng cấp! Tô Thanh Ngọc thầm cảm thán, Hứa Mẫn Trần quả thực biết thu phục lòng người hơn Vu Nhiên nhiều.
"Chào... chào mọi người." Cô lúng túng cúi chào như học sinh tiểu học lần đầu thấy cảnh tượng hoành tráng, khiến mọi người bật cười.
"Chị dâu khách sáo thế làm gì, đều là người nhà cả mà. Sau này phiền chị dâu chăm sóc bọn anh nhé, khi đã vào việc là bọn này chẳng biết trời trăng mây đất gì đâu." Lưu Mắt Kính hóm hỉnh nói.
Thanh Ngọc cũng đã lường trước chuyện này. Dù ở trường cô là học bá nhưng kinh nghiệm thực tế còn non nớt, đi theo Hứa Mẫn Trần giai đoạn đầu chắc chắn phải học hỏi nhiều. Cô định bụng sẽ làm hậu cần, lo cơm nước cho mọi người, nhưng Hứa Mẫn Trần đã lên tiếng trước cô:
"Cô ấy sẽ làm việc cùng mọi người, đảm đương vị trí như các cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!