Khi cô đến nơi, Hạ Nghiên đang ngủ. Gương mặt cô bé tái nhợt, gầy đi trông thấy, vẻ mặt suy nhược mệt mỏi. Hạ Mộc Trạch đang ngồi bên mép giường gọt hoa quả, nghe thấy tiếng đẩy cửa cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Cảm ơn hai người đã đến."
Câu nói này mang hàm ý rất sâu xa.
"Hai người" chứng tỏ anh ấy biết rõ người đến là ai. Sao anh ấy có thể đoán chính xác như vậy? Thực ra cũng dễ hiểu, bên ngoài phòng bệnh có người canh gác, nếu không được anh ấy cho phép thì chẳng ai vào được đây. Cho nên khi thấy có người bước vào, anh ấy tự nhiên đoán được danh tính.
Đặt chỗ hoa quả xuống, Hạ Mộc Trạch đứng dậy xoay người lại. Khi nhìn thấy Hứa Mẫn Trần đi cùng Tô Thanh Ngọc, trên mặt anh ấy không mảy may lộ vẻ ngạc nhiên.
Anh ấy đã sớm biết Hứa Mẫn Trần sẽ đi cùng cô. Với tình hình hiện tại, dù lần trước anh ấy đã đưa ra một lời giải thích rất đàng hoàng, nhưng Hứa Mẫn Trần người từng đưa Thanh Ngọc đi gặp bác sĩ trong tay dù không chắc có bằng chứng nhưng chắc chắn sẽ không để anh ta có cơ hội ở riêng với cô.
Cứ như thể khi đã bước đến bước này, những gì anh ta muốn làm đều trở nên khó khăn vô cùng. Ngay cả Tô Thanh Ngọc, trong ánh mắt cô ngoài sự kháng cự và dè chừng bấy lâu nay, giờ còn thêm một tầng cảnh giác.
"Chào Hạ tổng." Tô Thanh Ngọc chào hỏi một cách vô cùng khách sáo và công thức, cô hạ thấp giọng hỏi: "Nghiên Nghiên ngủ rồi sao?"
Hạ Mộc Trạch nhìn cô chằm chằm không đổi sắc, ánh mắt thủy chung đặt lên người cô, một bàn tay anh ấy đặt lên giường vỗ nhẹ một cái, Hạ Nghiên lập tức tỉnh dậy.
Cô bé ngủ rất chập chờn. Lúc nãy họ đã cố ý nói khẽ để không làm phiền, nhưng cái vỗ nhẹ của anh trai đã đánh thức cô bé.
"Anh?" Hạ Nghiên cắn môi nhìn anh trai đầy nghi hoặc. Hạ Mộc Trạch quay lại nhìn em gái, ánh mắt rốt cuộc cũng có chút chuyển biến, anh ấy dịu dàng nói: "Cô giáo Tô đến thăm em này."
Hạ Nghiên chậm rãi mở to mắt như không tin nổi, cô bé nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy Tô Thanh Ngọc đứng đó. Chỉ là bên cạnh cô còn có một người lạ mặt, dù anh rất đẹp trai, thậm chí có thể sánh ngang với anh trai mình, nhưng cô bé lại cảm thấy rất chướng mắt.
"Cô giáo Tô!"
Cô bé nở một nụ cười yếu ớt, niềm vui ấy khiến người ta thấy xót xa. Tô Thanh Ngọc là phụ nữ, trái tim đương nhiên dễ mủi lòng và áy náy. Ngay khi cô bé nói xong, cô liền tự nhiên ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Hạ Nghiên và trò chuyện.
Hạ Mộc Trạch nhường lại không gian cho hai người, anh ấy tiến lại gần Hứa Mẫn Trần, liếc nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi bỗng nhiên đề nghị: "Ra ngoài nói chuyện chút không?"
Hứa Mẫn Trần chẳng thèm liếc anh ấy lấy một cái, cũng không đáp lời, rõ ràng là đang âm thầm từ chối. Anh đứng đó như một vị thần hộ mệnh thầm lặng, ở sát bên cạnh Tô Thanh Ngọc không rời nửa bước.
Hạ Mộc Trạch cũng không giận, anh ấy hạ thấp giọng, nở một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý: "Chuyện tôi muốn nói không liên quan đến Tô tiểu thư, nhưng lại quan hệ mật thiết với Hứa tiên sinh đấy. Tôi biết một vài động thái bên phía Abbott, anh không muốn nghe sao? Nghe nói dạo này anh bắt đầu làm việc trở lại, cũng kiếm được chút tiền. Hứa tiên sinh chắc chắn muốn Đông Sơn tái khởi nhỉ?
Vậy anh có muốn biết Vu tổng và An tổng định dùng chiêu gì để triệt tiêu con đường quay lại của anh không?"
Dựa theo tính cách của Hứa Mẫn Trần, anh thường chẳng bận tâm đến những việc này. Dù Vu Nhiên và An Hồng có gây khó dễ đến đâu cũng nằm trong dự tính của anh, anh không thấy ngạc nhiên, cũng không tin rằng ai đó có thể hoàn toàn tuyệt đường sống của người khác. Nếu trước kia anh có thể vượt qua ngàn trùng gian khó để lập nên Abbott, thì bây giờ anh cũng có thể làm lại từ đầu.
Nhưng, nếu để Tô Thanh Ngọc nghe thấy những lời này, cô chắc chắn sẽ lo lắng vô cùng. Tiếp tục chủ đề này ở đây không phải ý hay, vì thế sau vài giây suy nghĩ, Hứa Mẫn Trần xoay người đi ra ngoài. Hạ Mộc Trạch liếc nhìn bóng lưng anh, nói khẽ với hai cô gái trong phòng: "Anh và anhHứa ra ngoài một lát, hai người cứ trò chuyện đi."
Tô Thanh Ngọc quay lại nhìn ra cửa, quả nhiên thấy Hứa Mẫn Trần đã không còn ở đó. Cô bỗng thấy hụt hẫng lạ kỳ, nhưng tay cô vẫn bị Hạ Nghiên nắm chặt. Nhìn vẻ mặt đau đớn mà đầy mong chờ của cô bé, Tô Thanh Ngọc đành phải nghe theo sự sắp xếp của Hạ Mộc Trạch.
Thấy vậy, Hạ Mộc Trạch lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ lúc họ đến. Anh ấy lặng lẽ bước ra ngoài và khép cửa lại.
Trong phòng, Hạ Nghiên nhìn chằm chằm vào mặt Tô Thanh Ngọc với vẻ mê mang, cô bé cố cười một cái rồi hỏi: "Cô giáo Tô, hóa trị có đau lắm không? Nếu em sợ đau thì có thể không làm không? Bảo anh trai đưa tiền cho bác sĩ rồi bỏ qua mấy cái đó được không chị?"
Tô Thanh Ngọc nghe mà lòng thắt lại, cô dịu dàng nói: "Nghiên Nghiên, việc điều trị là bắt buộc. Tuy có hơi đau nhưng em sẽ khỏe lại, sự đau đớn này là xứng đáng. Anh trai em thương em như vậy, nhưng lúc này anh ấy cũng không thể chịu đau thay em được, em không thể làm anh ấy lo lắng thêm, đúng không?"
Hạ Nghiên ngây ngô hỏi: "Vậy cô giáo Tô, chị có lo cho em không?"
Tô Thanh Ngọc sững lại rồi gật đầu: "Tất nhiên rồi, sao em lại hỏi thế?"
Hạ Nghiên cười nhạt: "Em cứ tưởng chị có bạn trai rồi thì sẽ chẳng quan tâm đến điều gì khác nữa chứ."
Tô Thanh Ngọc ngẩn người, hồi lâu không nói nên lời. Một phần vì cô không hiểu sao một đứa trẻ như Hạ Nghiên lại nói ra những lời như vậy, phần khác cô cũng không biết phải đáp lại thế nào, đành giữ im lặng.
Hạ Nghiên cũng không bận tâm, cô bé tiếp tục giọng mềm yếu: "Cô giáo Tô, chị có biết tại sao trước đây anh trai tìm bao nhiêu gia sư em đều không thích, mà chỉ thích mỗi chị không?"
Đây cũng là câu hỏi khiến Tô Thanh Ngọc trăn trở bấy lâu. Lúc đó có rất nhiều người cùng đến ứng tuyển, học vấn cao hơn cô, ngoại hình đẹp hơn cô cũng không thiếu, cô chưa từng nghĩ vị trí đó lại thuộc về mình.
Vì thế, đối mặt với câu hỏi của Hạ Nghiên, Thanh Ngọc lắc đầu đầy thắc mắc: "Vậy..... là tại vì sao thế em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!