Nếu trước đây anh còn có thể tự trấn an rằng tình cảm với Tô Thanh Ngọc chỉ là vì trách nhiệm, thì kể từ khoảnh khắc nghe thấy những lời vô tâm của cô khi đang lắp máy in, anh đã hoàn toàn thay đổi ý định. Giờ đây, anh thậm chí không nỡ đặt cô lên bàn cân để so sánh với An Hồng. Sự hy sinh và tình cảm của cô dành cho anh vốn dĩ không phải là nỗ lực từ một phía.
Trong mối quan hệ này, anh cũng đã thực sự động lòng.
Trải qua một đoạn tình cảm thất bại, chỉ vài tháng sau đã bắt đầu một hành trình mới, thật chẳng biết tương lai sẽ là phúc hay là họa.
(Lời tác giả: Là phúc mà! Hứa nam thần, anh còn lầm bầm lèo nhèo nữa là tôi đánh chết anh đấy!)
Nếu lúc đầu vợ chồng ông bà Hứa còn chút e dè trước sự xuất hiện của Tô Thanh Ngọc, thì đến cuối bữa ăn, không khí đã trở nên vô cùng thân mật, "chủ khách đều vui vẻ".
Đặc biệt là bà Hứa, bà trực tiếp kéo Hứa Mẫn Trần người đang định đi rót nước vào phòng nhỏ, vỗ vỗ tay con trai rồi ân cần dặn dò: "Mẫn Trần à, lần này con nghiêm túc chứ? Thanh Ngọc là một cô bé ngoan, con đừng có phụ lòng con bé. Nó tốt hơn người trước của con nhiều, lại là chỗ người nhà mình hiểu rõ gốc gác, con phải đối xử thật tốt với nó, biết chưa?"
Thực ra bà Hứa không muốn nhắc đến An Hồng, nhưng trong lúc lỡ lời vẫn buông ra, bà vội che miệng nhìn con trai đầy ái ngại.
Nhưng phản ứng của Hứa Mẫn Trần lại khiến bà yên tâm hơn hẳn. Khi nhắc đến An Hồng, biểu cảm của anh không mảy may gợn sóng, anh thậm chí còn gật đầu đáp lời mẹ:
"Con biết rồi, mẹ yên tâm, con sẽ đối tốt với cô ấy." Trước khi bước ra ngoài, anh còn quay đầu hỏi: "Mẹ có uống nước ấm không? Thanh Ngọc dạo này người hơi yếu, không uống được nước lạnh hay nước ngọt, nên con định rót nước ấm cho cô ấy."
Bà Hứa vừa nghe vừa sững sờ rồi mừng rỡ khôn xiết. Mới mấy tháng trước con trai bà còn suy sụp tưởng như cả đời không gượng dậy nổi, vậy mà giờ đây không chỉ đứng lên được mà còn biết yêu đương, biết quan tâm người khác từng li từng tí thế này.
"Mẹ không uống đâu, con mau đi rót nước cho con bé đi, ăn nãy giờ chắc nó khát rồi." Bà Hứa cười rạng rỡ.
Hứa Mẫn Trần gật đầu rồi đi rót nước cho Thanh Ngọc. Lúc này, cô đang say sưa bàn về chủ đề Tam Quốc với ông Hứa. Ông Hứa là một "fan cứng" của Tam Quốc, nghiên cứu rất sâu, tình cờ Thanh Ngọc cũng đã đọc qua vài lần, hai người lại cùng yêu thích những nhân vật giống nhau. Trong phút chốc, trông họ không giống mối quan hệ con dâu ba chồng tương lai mà giống như một đôi bạn vong niên tâm đầu ý hợp.
Hứa Mẫn Trần bưng nước ra thì thấy ngay cảnh tượng đó. Tô Thanh Ngọc đang hào hứng bàn luận về Quách Gia, còn ba anh thì không ngừng gật đầu tâm đắc, gương mặt lộ rõ vẻ phấn khích. Anh chợt nhớ lại khoảng thời gian mình phá sản, ab mẹ đã phải lo âu và đau khổ biết nhường nào.
Khi đó, họ dường như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm. Đồ đạc trong nhà bị dọn sạch, chủ nợ đến đòi liên miên, nhà phải bán tháo. Họ phải lủi thủi dọn về căn nhà cũ ở vùng ngoại thành dưới sự soi mói của hàng xóm và truyền thông. Vậy mà từ đầu chí cuối, họ chưa từng trách móc anh lấy một lời, chỉ luôn canh cánh nỗi lo cho anh.
Người ta nói "đáng thương thay lòng ba mẹ trong thiên hạ", trước đây anh chưa làm ba nên chưa hiểu, nhưng giờ thì anh đã phần nào thấm thía. Thực ra ngay cả lúc anh thành đạt nhất, ba mẹ cũng chẳng mấy khi vui vẻ. Sống trong khu biệt thự hạng sang, xung quanh toàn những người quyền quý, họ phải dè chừng trong giao tiếp, lại thêm truyền thông soi mói, thêu dệt đời tư khiến cuộc sống của họ vô cùng gò bó.
Họ chỉ cố tỏ ra vui vẻ trước mặt anh mà thôi. Còn bây giờ, nhìn họ mới thật sự là hạnh phúc.
Hứa Mẫn Trần mang nước về bàn ăn. Tô Thanh Ngọc đang mải nói chuyện nên không nhận ra anh đã đứng sau lưng từ bao giờ. Cho đến khi một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
"Uống nước đi."
Đó là giọng nói của Hứa Mẫn Trần.
Tô Thanh Ngọc giật mình quay phắt lại, thấy anh đang mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại nhìn mình chằm chằm, cô tức khắc xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.
"Cảm ơn anh." Cô bưng ly nước lên, vội vã uống lấy uống để cho bớt ngượng. Vừa lúc đó, mẹ Tô bưng đĩa trái cây tráng miệng ra. Thanh Ngọc gãi đầu vẻ bối rối, ánh mắt chạm phải nhị vị phụ huynh nhà họ Hứa. Dáng vẻ nhỏ nhẹ, lễ phép của cô tuy không phải kiểu sắc nước hương trời nhưng lại cực kỳ có duyên và dễ mến. Hai vị trưởng bối đương nhiên là quý cô lắm, lúc ra về còn tay xách nách mang bao nhiêu là quà cáp cho hai đứa.
"Bác thấy cháu ăn món này có vẻ ngon miệng nên đóng gói một ít cho cháu mang về đây. Cái hộp này giữ nhiệt tốt lắm, về nhà chỉ cần hâm nóng lại là ăn được ngay." Bác gái Hứa cười hiền hậu nói.
Tô Thanh Ngọc vui lắm, bởi chiếm được cảm tình của họ là mục đích lớn nhất của cô hôm nay. Cô cảm thấy dạo này mình như trúng số độc đắc, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Cô thầm hy vọng sự nghiệp của Hứa Mẫn Trần sắp tới cũng sẽ suôn sẻ như vậy.
Việc Tô Thanh Ngọc được lòng ba mẹ mình hoàn toàn nằm trong dự tính của Hứa Mẫn Trần. Anh không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản cảm thấy một cô gái như cô, chỉ cần tiếp xúc là rất khó để người ta không yêu mến.
Nhắc đến đây, không thể không nhắc tới Hạ Mộc Trạch.
Suốt một thời gian dài kể từ khi Tô Thanh Ngọc nghỉ việc gia sư, anh ấy không hề xuất hiện, cũng chẳng có chút tin tức gì. Tô Thanh Ngọc gần như đã quên mất mình từng quen biết một nhân vật nguy hiểm và khó lường như thế, cho đến khi anh ấy đột ngột gọi tới.
Lúc điện thoại reo, Tô Thanh Ngọc đang bận in ấn một bản hợp đồng thiết kế website cho một công ty kiến trúc. Cô chẳng kịp nhìn số điện thoại mà nhấn nghe ngay, một tay kẹp điện thoại, một tay dùng dập ghim đóng tập tài liệu, miệng nói: "Alo, tôi là Tô Thanh Ngọc."
Vài giây sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm thấp mà cô vốn chẳng muốn nghe lại chút nào.
"Là tôi, Hạ Mộc Trạch đây."
Gần như ngay sau khi anh ấy tự giới thiệu, Tô Thanh Ngọc đã định cúp máy. Dù trong tay chẳng có bằng chứng gì để khẳng định Hạ Mộc Trạch là hạng tiểu nhân b**n th** như cô hằng tưởng tượng, nhưng cô vẫn muốn nghe lời Hứa Mẫn Trần: tránh xa người này ra, tốt nhất là cắt đứt mọi liên lạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!