Chương 34: (Vô Đề)

"Cô đi hay là tôi đi, chọn một đi." Anh rũ mắt liếc nhìn cô ta, ánh mắt không một chút lay động. Những giọt nước mắt và lời cầu xin của cô ta chẳng hề mảy may có tác dụng. An Hồng lúc này hoàn toàn chết tâm.

Cô ta nở một nụ cười ngắn ngủi, vội vàng đeo kính râm vào, quay đầu nhìn quanh một lượt như muốn khắc sâu gương mặt của hai ông bà nhà họ Tô và đặc biệt là Tô Thanh Ngọc vào trong tâm trí. Ngay sau đó, cô ta lấy lại dáng vẻ cao ngạo không tì vết, mỉa mai cười nói: "Rất tốt, tôi cũng muốn xem xem hai người ở bên nhau có thể tạo ra sức mạnh lớn đến nhường nào.

Tôi sẽ chống mắt lên đợi, đợi đến ngày hai người đánh đổ được Abbott."

Nói xong, cô ta quay người rời đi, để lại một phòng đầy người nhà họ Tô cùng Hứa Mẫn Trần.

Thực chất, Hứa Mẫn Trần chưa từng nghĩ đến việc đánh đổ Abbott. Chẳng ai lại muốn lật đổ xí nghiệp mà mình đã vất vả gầy dựng, nó giống như đứa con của anh vậy, ai lại muốn g**t ch*t chính con đẻ của mình cơ chứ.

An Hồng ra đi trong sự cực đoan. Tô Thanh Ngọc nhớ lại nụ cười của cô ta trước khi rời khỏi, cô thầm nghĩ, có lẽ công việc sau này của cô và Hứa Mẫn Trần sẽ không mấy suôn sẻ.

Ba mẹ Tô đứng trong không gian nhỏ hẹp, hết nhìn con gái lại nhìn sang người con trai nhà họ Hứa, người từng ở trên đỉnh cao nay đã ngã xuống thần đàn, cảm thấy vô cùng lúng túng và bối rối.

Một lát sau, Tô Thanh Ngọc quay sang bảo ba mẹ: "Ba mẹ ơi, trưa nay hai người đừng về, cứ ở lại đây đi, con nấu cơm cho ba mẹ ăn nhé."

Cô cười rất tươi, dường như chẳng hề để tâm đến trò cười vừa rồi, cũng không lộ ra nửa phần lo lắng trong lòng. Hứa Mẫn Trần ngoái đầu nhìn cô, trước khi vào bếp cô cũng quay lại nhìn anh một cái. Nhìn gương mặt và thần sắc ấy, tâm trạng phức tạp hỗn loạn của anh bỗng chốc bình lặng đến lạ kỳ.

Đó là một sức mạnh vô cùng kỳ diệu. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt cô, dường như anh đã biết cô muốn nói điều gì.

Nếu anh ở lại bên ngoài, ba mẹ Tô sẽ chỉ thấy ngượng ngùng và không tự nhiên, nên sau khi Thanh Ngọc vào bếp, Hứa Mẫn Trần cũng đi theo vào.

Mẹ Tô khó xử nhìn chồng. Ba Tô tuy vẫn còn chút bất mãn nhưng nhìn phong bì tiền trong tay vợ, ông cũng chỉ biết đảo mắt, cố nhịn xuống. Ông thật sự chưa biết phải giải quyết mối quan hệ nam nữ rắc rối này như thế nào, cả đời chưa từng gặp chuyện oái oăm như vậy, lại còn xảy ra ngay với con gái mình, thật là mất hết cả hứng ăn uống!

Trong bếp, Tô Thanh Ngọc quay lại nhìn Hứa Mẫn Trần. Trước khi anh kịp mở lời, cô khẽ khàng nói: "Thực ra em đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như thế, cũng không ngờ hôm nay anh lại phản ứng như vậy." Cô ngập ngừng vài giây rồi hạ thấp giọng hơn nữa như sợ người ngoài nghe thấy: "Không biết anh nghĩ thế nào, nhưng dù anh định làm gì thì xin hãy nhớ rằng, em chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ, dù là ở vị trí nào đi chăng nữa."

Đôi khi, một tình yêu quá sâu đậm sẽ trở thành gánh nặng, khiến người ta cảm thấy áp lực và nặng nề. Tô Thanh Ngọc rất sợ tình cảm của mình sẽ khiến Hứa Mẫn Trần cảm thấy như vậy, nên mới nói ra những lời đó để anh không phải chịu áp lực.

Hứa Mẫn Trần nghe xong, nhìn vào ánh mắt chân thành của cô. Giây tiếp theo, anh kéo gần khoảng cách, ôm chặt cô vào lòng.

Mẹ Tô định vào phòng nói là không ăn trưa ở đây, nhưng vừa bước vào thấy cảnh tượng này liền cảm thấy "đau mắt" mà lui ra ngoài ngay lập tức. "Xem ra mình thật sự già rồi..." Bà đưa tay đỡ trán.

Khi An Hồng về đến nhà đã là hai giờ sáng. Cô ta bước đi lảo đảo lên lầu với hơi men nồng nặc. Vu Nhiên người đang đứng đợi trước cửa nhà cô ta là người đầu tiên phát hiện ra. Anh ta sửng sốt tiến lại đỡ lấy cô ta cáo gắt lên: "Sao giờ này em mới về? Lại còn uống nhiều rượu thế này? Ai ép em uống?"

Bộ dạng của anh ta cứ như thể nếu biết kẻ nào dám ép cô ta uống rượu, anh ta  nhất định sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đắt. Thực tế cũng đúng là vậy, với địa vị hiện giờ, chẳng ai dám ép An Hồng làm điều cô ta không thích. Cô ta uống đến mức này chỉ có một lý do duy nhất: Chính cô ta muốn uống.

Vu Nhiên không muốn thừa nhận điều đó, nhưng nhìn biểu cảm tự giễu đầy men say của cô ta, anh ta không thể không chấp nhận sự thật.

"Là vì Hứa Mẫn Trần sao?" Vu Nhiên mỉa mai, "Đến nước này rồi mà cậu ta vẫn cứng đầu? Vẫn từ chối em sao?"

Vừa nghe thấy cái tên này, An Hồng dường như tỉnh rượu đôi chút. Cô ta gồng mình đứng dậy tựa vào tường, đầu óc mơ hồ ấn mật mã mở cửa. Vu Nhiên nhìn thấy, mật mã chính là ngày sinh nhật của Hứa Mẫn Trần.

Anh ta im lặng siết chặt nắm đấm, hít một hơi sâu rồi bế thốc An Hồng vào nhà. Mặc kệ cô ta kịch liệt vùng vẫy phản kháng, anh ta dùng chân đá cửa rồi bế cô ta thẳng vào phòng ngủ, ném xuống giường.

"Anh làm cái gì vậy!" An Hồng phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, "Vu Nhiên, ngay cả anh cũng không coi tôi ra gì sao?!"

Vu Nhiên nới lỏng cà vạt, gầm lên: "Mẹ nó, chính vì tôi quá coi trọng em nên mới làm lốp dự phòng cho em bao nhiêu năm nay đấy!"

An Hồng nheo mắt, vì say rượu nên mặt cô ta ửng hồng trông vô cùng quyến rũ, khiến Vu Nhiên không khỏi thấy khô nóng cổ họng.

"Ha ha, nực cười thật, tôi biến anh thành lốp dự phòng khi nào?" An Hồng nửa ngồi nửa nằm trêu chọc, "Đó là do anh tự nguyện đấy chứ. Tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi chỉ yêu Hứa Mẫn Trần, tôi không thích anh."

Vu Nhiên gật đầu: "Phải, em nói rồi, em không thích tôi. Là do tôi tự chuốc lấy, cứ mãi mong chờ em quay đầu lại nhìn mình. Tất cả là lỗi của tôi, em vừa lòng chưa?"

An Hồng nhìn anh ta, bỗng thấy anh ta giống hệt bản thân mình khi vừa bị mất mặt trước Tô Thanh Ngọc. Cô ta đột ngột ôm mặt trở mình, nằm gục xuống giường nức nở.

Lúc đầu cô ta khóc không thành tiếng. Vu Nhiên chưa bao giờ thấy cô ta khóc nên tưởng cô ta không sao, cho đến khi thấy bả vai cô ta run lên bần bật. Hắn tiến lại xem thì sững sờ nhận ra cô ta đang khóc. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm quen biết, hắn thấy An Hồng rơi lệ.

Anh ta ngẩn người. Anh ta cứ ngỡ loại người như An Hồng sẽ vĩnh viễn không biết rơi nước mắt, bởi cô ta mạnh mẽ và tự tin đến mức chẳng ai có thể đánh bại hay làm tổn thương nổi. Khi sực tỉnh lại, anh ta vội vàng đưa khăn tay, lật người cô ta lại để dỗ dành: "Đừng khóc nữa An Hồng, là tôi sai rồi, tôi không nên nói thế. Đừng khóc nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!