Ba Tô trước đây từng nghe mẹ Tô nhắc qua chuyện này một lần, lúc đó ông cũng nghĩ rằng chỉ cần Hứa Mẫn Trần đi rồi thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Không ngờ hai đứa vẫn lén lút ở bên nhau, giờ lại để bạn gái người ta tìm đến tận cửa mắng vốn, ông tức đến nổ đom đóm mắt.
"An tiểu thư này, trước khi cháu nói gì thì cũng phải có chứng cứ. Chuyện này chưa biết là ai quấn lấy ai đâu, nếu là bạn trai cháu quấn lấy con gái tôi, thì cháu phải xin lỗi tôi đấy!" Mẹ Tô cố kìm nén cơn giận nói.
An Hồng khinh khỉnh đáp: "Dì nghĩ Hứa Mẫn Trần cần phải quấn lấy con gái dì sao? Cô ta là ai, còn anh ấy là ai? Anh ấy chỉ cần vẫy tay một cái thì số con gái ưu tú muốn vây quanh anh ấy đếm không xuể đâu."
Mẹ Tô suýt thì ngất vì tăng xông, còn ba Tô chẳng buồn tranh cãi với An Hồng, ông nói thẳng: "Nó đang ở đâu? Chúng tôi qua đó ngay bây giờ. Tôi muốn tận mắt xem chuyện có đúng như cô nói không!"
An Hồng chỉ chờ có thế: "Cháu có lái xe đến đây, để cháu đưa hai bác đi. Cháu hy vọng chuyện này sẽ được giải quyết dứt điểm trong hôm nay, để sau này đôi bên không phải chạm mặt nhau nữa, vì nhìn nhau chắc cũng chẳng ai thấy vui vẻ gì, hai bác đồng ý chứ?"
Hai ông bà nhà họ Tô chẳng buồn đáp lời. Cả ba cùng lên xe, đến căn hộ thuê của Tô Thanh Ngọc ngay trước giờ trưa. Lúc họ gõ cửa cũng là lúc Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần đang trao nhau nụ hôn nồng cháy. Vì cô đang dọn dẹp đồ đạc, thỉnh thoảng phải mang vỏ hộp ra ngoài nên cửa không khóa, chỉ khép hờ. Thấy gõ cửa không ai thưa, hai ông bà thử đẩy cửa bước vào.
Và rồi, một cảnh tượng đập vào mắt khiến họ tức đến xây xẩm mặt mày.
"Tô Thanh Ngọc! Con đứng sang đây cho ba!!" Ba Tô gầm lên đầy giận dữ.
Mẹ Tô ôm ngực nức nở: "Thanh Ngọc, sao con có thể làm ra chuyện này chứ? Mẹ tin tưởng con thế mà con lại lừa dối mẹ sao?"
Tô Thanh Ngọc sững sờ trong giây lát. Cô đứng im tại chỗ, ánh mắt dời từ ba mẹ sang người đàn bà cao gầy mặc váy đỏ phía sau, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Là cô tìm đến họ à?" Cô hỏi với vẻ bình thản đến lạ, khiến An Hồng không khỏi ngạc nhiên.
Ba Tô phẫn nộ: "Cần gì người ta phải tìm? Con làm cái chuyện trái đạo đức thế này, sau này đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Tô nữa!"
Tô Thanh Ngọc nhíu mày, bước tới kéo ba mẹ về phía mình, liếc nhìn An Hồng một cái rồi mới nói: "Ba, mẹ, hai người bị người đàn bà này lừa rồi." Cô quay sang nhìn Hứa Mẫn Trần. Anh cũng đang nhìn An Hồng, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy hiện rõ vẻ chán ghét và phiền muộn. Thật tốt quá.
"Cần gì người ta phải lừa? Mắt chúng ta có mù đâu! Hai đứa vừa làm cái gì, tưởng chúng ta không thấy chắc?" Mẹ Tô bắt đầu khóc, bà quay sang Hứa Mẫn Trần: "Hứa tiên sinh, trước đây tôi luôn kính trọng cậu, coi cậu là nhân tài. Nhưng giờ cậu sa cơ lỡ vận thế này cũng không thể cứ bám lấy Thanh Ngọc nhà tôi chứ. Nó còn trẻ, cậu không thể hủy hoại đời nó, để nó làm kẻ thứ ba như thế được!"
"Kẻ thứ ba?"
Tô Thanh Ngọc bắt lấy từ khóa quan trọng, nhìn An Hồng với vẻ mặt cổ quái. An Hồng né tránh ánh mắt, không dám nhìn Hứa Mẫn Trần nữa. Dường như nhận ra sự thay đổi trong tình cảm của anh, sự tự tin ban đầu của cô ta bỗng tan biến, cô ta vô thức lùi lại một bước.
Hay là... mình đi trước thì tốt hơn?
Tô Thanh Ngọc từng nhiều lần hình dung cảnh Hứa Mẫn Trần đối diện với ba mẹ mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại diễn ra trong hoàn cảnh trớ trêu thế này. Mọi người đứng ở cửa, không khí căng như dây đàn, nhưng cô lại chẳng thấy lo lắng hay hoảng loạn.
Có lẽ vì tâm thế cô đã khác. Cô tin rằng dù có náo loạn đến mức nào, Hứa Mẫn Trần cũng sẽ không bỏ mặc cô mà đi. Vì có niềm tin đó nên cô có thể bình thản đối diện.
"Mọi người vào nhà đi, đứng ở cửa thế này không hay đâu." Tô Thanh Ngọc né người sang một bên, "An tiểu thư cũng vào đi, mấy lời đó là cô nói với ba mẹ tôi mà, vậy thì vào đây mà đối chất cho rõ ràng."
Đây có lẽ là lần đầu tiên An Hồng thực sự nhìn thẳng vào Tô Thanh Ngọc. Trước đây cô ta luôn khinh thường cô, cho rằng cả tài lẫn sắc cô đều không có cửa so với mình. Nhưng lúc này, nhìn cái cách Hứa Mẫn Trần chỉ chăm chú nhìn mỗi mình Tô Thanh Ngọc, An Hồng chợt nhận ra mình đã sai lầm lớn.
Cô ta cảm thấy đây là khoảnh khắc tồi tệ và nhục nhã nhất đời mình. Một người vốn kiêu ngạo như cô ta, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi làm cái chuyện đánh ghen hạ thấp danh dự để níu kéo đàn ông như thế này.
"An tiểu thư?" Tô Thanh Ngọc nhắc nhở khi thấy An Hồng vẫn đứng ngẩn ra. Ánh mắt cô nhìn An Hồng không có oán hận, cũng chẳng có ghét bỏ, chỉ là cái nhìn bình thản dành cho một người lạ không mấy thân thiết.
Lý trí bảo An Hồng rằng cách tốt nhất để giữ thể diện là quay đầu đi ngay lập tức, nhưng đôi chân cô ta lại phản ứng nhanh hơn đại não. Khi sực tỉnh lại, cô ta đã bước vào nhà và Tô Thanh Ngọc đã đóng cửa lại.
Căn phòng vốn nhỏ, nay thêm ba người bỗng trở nên chật chội. Nhìn những thiết bị làm việc mới tinh trong phòng, An Hồng hiểu rằng quan hệ giữa hai người họ đã tiến triển đến một mức độ khác.
An Hồng, mày đúng là ngu, đúng là tự chuốc nhục vào thân! Cô ta thầm rủa chính mình. Nhưng cô ta vẫn không cam tâm, vẫn muốn thử một lần cuối. Cô ta luôn nghĩ Hứa Mẫn Trần vốn tính tình như vậy, dù anh có giận chuyện cô ta đứng về phía Vu Nhiên thì cũng không thể hết yêu cô ta ngay được. Chỉ cần sóng gió qua đi, anh lùi lại một bước thì mọi chuyện sẽ trở lại như xưa. Nhưng cô ta đã lầm. Cô ta vẫn đứng yên ở quá khứ, còn người của quá khứ ấy đã bước về phía trước từ lâu rồi.
Hứa Mẫn Trần đứng lên, dáng người cao lớn của anh tỏa ra áp lực khiến cả phòng im bặt. Tô Thanh Ngọc đi vào bếp rót nước cho mọi người, vì thiếu ly nên cô dùng bát cho mình và ba mẹ. "Ly dùng cho khách, người nhà mình dùng bát cũng được ạ." Câu nói khẳng định vị thế "người nhà" của cô khiến mẹ Tô không chịu nổi: "Con ơi là con, con có biết mình đang làm gì không? Sao con lại đi làm kẻ thứ ba như thế? Mẹ đã bảo con đừng qua lại với cậu ta nữa mà!"
Hứa Mẫn Trần không nói gì ngay, anh vào phòng ngủ rồi quay ra với một phong bì trên tay, đưa cho mẹ Tô.
"Cho tôi?" Mẹ Tô ngơ ngác.
Hứa Mẫn Trần gật đầu: "Đây là số tiền cháu vừa kiếm được, hơn hai vạn tệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!