Chương 32: (Vô Đề)

Một lời nói ra, trúng cả hai việc. Tô Thanh Ngọc nhớ lại chuyện mình bị ngất, nếu thật sự là do Hạ Mộc Trạch làm thì anh ta quả là kẻ đáng sợ. Việc tránh xa anh ta đương nhiên là chuyện cấp bách, nhưng điều cô tò mò hơn cả là bằng cách nào mình về được đến nhà.

Hứa Mẫn Trần không hề giải thích chuyện này.

Đêm đó, sau khi tắm rửa xong họ liền đi ngủ. Ngay lúc cô định mở lời hỏi, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên lật người đè cô xuống dưới thân, bàn tay trượt từ vòng eo mảnh mai xuống phía dưới. Cô tức khắc đỏ mặt tía tai, nhịp thở dồn dập, chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi han chuyện cũ nữa.

Có điều, cô cũng không phải thắc mắc quá lâu, vì ngay ngày hôm sau đã có người thay cô giải đáp.

Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Ngọc đến tập đoàn Hạ Thị để thu dọn đồ đạc và hoàn tất thủ tục từ chức. Cô vốn nghĩ đi sớm một chút sẽ tránh mặt được Hạ Mộc Trạch để đôi bên đỡ khó xử, nào ngờ khi vừa mở cửa văn phòng, cô đã thấy anh ấy ngồi sẵn ở đó. Anh ấy ngồi đúng vị trí cũ của cô, hai chân vắt chéo, tư thái tao nhã, khí chất cao sang, nhìn kiểu gì cũng không giống loại b**n th** chút nào.

Trên bàn trước mặt anh ấy là một chiếc hộp các

-tông lớn đựng đầy đồ dùng cá nhân của cô, xem ra đã có người thu dọn giúp rồi.

Tô Thanh Ngọc do dự đứng ngoài cửa, không biết có nên vào hay không. Hạ Mộc Trạch như nhìn thấu sự bối rối của cô, anh ấy đứng dậy nói: "Sao không vào? Đồ đạc tôi đã cho người dọn sẵn cả rồi, em làm xong thủ tục là có thể đi ngay, mang đi đi."

Nghe qua thì chẳng thấy vấn đề gì.

Tô Thanh Ngọc suy nghĩ vài giây rồi lạnh nhạt gật đầu tiến vào. Cô giữ khoảng cách an toàn với hắn, ôm lấy chiếc hộp rồi xoay người định bước đi.

"Cô Tô."

Hạ Mộc Trạch lên tiếng gọi giật lại, nhưng lần này Tô Thanh Ngọc không muốn nán lại thêm nữa. Chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn ám ảnh trong đầu, cô thật sự không hy vọng nó tái diễn một lần nào nữa, tránh để Hứa Mẫn Trần phải lo lắng.

Hạ Mộc Trạch thấy cô không dừng bước, biểu hiện rõ sự ghẻ lạnh và né tránh, đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia âm hiểm, nhưng rất nhanh đã được che đậy bởi vẻ ôn hòa.

"Em không cần đi vội thế, tôi muốn nói qua một chút về chuyện ngày hôm qua, hình như em có hiểu lầm gì đó?"

Vừa dứt lời, anh ấy đã sải bước tới, đưa tay chặn cửa khiến cô không thể mở ra được.

Tô Thanh Ngọc nhìn thẳng vào anh ấy, tuy trong lòng rất lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cứng cỏi và bình tĩnh, điều này khiến tim Hạ Mộc Trạch khẽ chững lại một nhịp.

"Là hiểu lầm sao?" Tô Thanh Ngọc nói đầy ẩn ý, "Nếu thật sự là hiểu lầm thì tốt quá, ngài thấy đúng không Hạ tổng?"

Hạ Mộc Trạch mím môi, mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi, anh Hứa chưa giải thích với em sao? Lúc anh ấy đến tìm em thì em vừa vặn ngất xỉu. Tôi đang đỡ em nên không rảnh tay mở cửa, Nghiên Nghiên lại đang ngủ nên không nghe thấy chuông. Sau đó anh Hứa leo cửa sổ vào nhận lấy em từ tay tôi. Tôi vốn định đưa em vào phòng y tế, em biết nhà tôi có sẵn phòng đó mà phải không? Tôi đã chuẩn bị gọi bác sĩ rồi, nhưng anh Hứa lại bế em đi mất.

Thấy em được anh ta chăm sóc tốt thế này tôi cũng yên tâm."

Anh ấy nói tiếp với vẻ chân thành: "Tôi thấy em có vẻ bị thiếu máu đấy, con gái trẻ tuổi đừng có làm việc liều mạng quá, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Nhớ phải đi khám định kỳ, biết chưa? Tooi đi trước đây, không quấy rầy em nữa."

Nói xong, Hạ Mộc Trạch gật đầu rời đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại. Dáng vẻ quân tử đoan chính ấy thật sự không tìm ra một kẽ hở nào để bắt lỗi.

Tô Thanh Ngọc hoàn toàn ngây người, nhìn trân trân theo bóng lưng anh ấy. Cô thầm nghĩ, nếu những gì anh ấy nói là thật thì tốt nhất, còn nếu không... cô cảm thấy giải Oscar nợ anh ấy một bức tượng vàng.

Cuộc sống khởi nghiệp của Tô Thanh Ngọc và Hứa Mẫn Trần chính thức bắt đầu.

Thực ra đó là ý tưởng của Tô Thanh Ngọc, còn Hứa Mẫn Trần có vẻ không nghĩ như vậy. Không, không hẳn là không đồng ý, chỉ là trông anh chẳng có vẻ gì là hào hứng như cô.

Để thuận tiện cho việc vừa ở vừa làm việc tại nhà, cô đã dùng tiền tiết kiệm mua thêm một số thiết bị văn phòng cơ bản như máy in và các vật tư cần thiết. Trong lúc cô đeo tạp dề lúi húi dọn dẹp và lắp đặt, Hứa Mẫn Trần chỉ ngồi tựa trên chiếc sofa duy nhất trong phòng khách, đặt máy tính lên đùi, thi thoảng lại ngước nhìn cô. Dường như mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cô, tâm trạng anh lại tốt hơn hẳn.

Tô Thanh Ngọc chẳng hề hay biết điều đó, cô đang bận lắp máy in. Cô chui vào dưới gầm bàn máy tính để cắm dây cáp vào CPU. Đang làm dở, chắc là đột nhiên nhớ ra điều gì đó quan trọng, cô phấn khích định thốt lên, nhưng vừa ngẩng đầu đã quên mất mình còn đang dưới gầm bàn, thế là "cốp" một cái rõ đau.

"Ui da... đau quá!"

Tiếng kêu đau đớn khiến Hứa Mẫn Trần vứt ngay máy tính sang một bên, bước nhanh tới lôi cô ra khỏi gầm bàn. Anh cẩn thận kiểm tra đỉnh đầu cô, khi tay anh vừa chạm nhẹ vào chỗ bị va đập, nước mắt Tô Thanh Ngọc lập tức trào ra.

"Đau quá!" Cô cũng chẳng nhận ra mình đang làm nũng với anh. Điều này trước đây là không tưởng, cô luôn chỉ biết cẩn trọng và nhẫn nhịn, chẳng dám làm gì quá phận.

"Cẩn thận một chút chứ, nghĩ gì mà vội vàng thế. Để anh đi lấy thuốc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!