Hạ Mộc Trạch vẫn thản nhiên ngồi đó, bày ra bộ dạng hết sức tự nhiên, cứ như thể cái kẻ vừa cười đến điên dại lúc nãy không phải là anh ta vậy.
"Sao lại đi vội vàng thế? Tôi đã cất công pha trà, em cũng nên nếm thử một ngụm rồi hãy đi chứ." Anh ấy ôn tồn nói, "Mấy lời lúc nãy là tôi không đúng, tôi biết em không phải loại người đó, chỉ là đùa chút thôi. Nếu em để bụng thì sau này tôi sẽ không nhắc lại nữa."
Sắc mặt Tô Thanh Ngọc dịu đi đôi chút, nhưng cô vẫn đứng đó nói: "Trà thì chắc tôi thôi ạ. Nghiên Nghiên chắc đang nghỉ ngơi, Hạ tổng nên vào xem con bé đi, tôi phải về đây."
Dứt lời cô xoay người định bước đi, lúc này Hạ Mộc Trạch mới đứng dậy, cao giọng nói: "Từ lúc quen biết đến giờ, tôi giúp em không ít việc, cũng chưa từng đối xử tệ với em, sao đến cuối cùng, ngay cả một chén trà em cũng không nể mặt tôi mà uống vậy?"
Lời này thốt ra khiến Tô Thanh Ngọc thật sự khó lòng từ chối. Cô quay lại, không nhìn Hạ Mộc Trạch mà chỉ nhìn chằm chằm chén trà trên bàn: "Tôi uống xong là có thể đi rồi đúng không?"
Hạ Mộc Trạch rạng rỡ mỉm cười: "Đúng thế, uống xong là có thể đi. Em nếm thử xem, ngon lắm, một người bạn làm trà riêng tặng tôi đấy, thơm đặc biệt luôn."
Đúng là rất thơm, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi hương trà thoang thoảng. Tô Thanh Ngọc nghĩ uống một ngụm trà cũng chẳng mất gì, chỉ vài giây thôi, thế là cô gật đầu, quay lại bàn khom người nâng chén trà đã nguội bớt lên, uống cạn một hơi. Cô ngước mắt nhìn anh ấy: "Vậy tôi xin phép."
Lần này Hạ Mộc Trạch không phản đối, nhưng nụ cười trên mặt anh ấy trong mắt cô dần trở nên nhòe đi. Lúc này Tô Thanh Ngọc vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, khi tầm mắt bắt đầu xuất hiện bóng chồng, cô dường như nghe thấy tiếng anh ấy văng vẳng: "Cô Tô? Em sao thế? Có cần tôi mở cửa cho không? Tầm này bên ngoài cũng dễ bắt xe, tôi không tiễn em thêm nhé."
Nghe xem, lời lẽ mới đạo mạo và chừng mực làm sao. Đáng lẽ Tô Thanh Ngọc phải thấy nhẹ nhõm, nhưng lý trí cô đang dần trôi mất, cơ thể không còn giữ nổi tư thế đứng mà từ từ ngã quỵ xuống ghế sofa.
"Cô Tô?" Giọng nói êm tai của Hạ Mộc Trạch dường như sát ngay bên tai, nghe có vẻ rất lo lắng khẩn trương, nhưng cô không thể đưa ra bất kỳ phản hồi nào. Cô thấy cả người rã rời, đầu óc mụ mị đi, rồi nhanh chóng nhắm mắt lịm đi.
Hạ Mộc Trạch khom người đứng bên cạnh cô, nhìn bóng dáng cô đổ gục trên sofa, tà váy xộc xệch lộ ra đôi chân thon và vòng eo mảnh mai. Ánh mắt anh ấy tối sầm lại, anh ấy tiến lên định bế cô đi thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên dồn dập.
Hạ Mộc Trạch cau mày, giờ này đến tìm anh ta chắc chắn không phải người quen, vậy thì danh tính kẻ đó cũng chẳng khó đoán. Nhìn người trong lòng, anh ấy chọn cách phớt lờ tiếng chuông, bế xốc cô định tiến về phía cánh cửa gỗ trong góc. Nhưng chuông cửa càng ấn càng gấp, cuối cùng bắt đầu có tiếng va đập như muốn phá cửa.
Thật nực cười, cánh cửa kiên cố bằng chất liệu thượng hạng này làm sao dễ phá như thế? Hạ Mộc Trạch chẳng thèm để tâm đến kẻ bên ngoài. Nhưng ngay khi anh ấy sắp bế cô đến trước cánh cửa gỗ, phía cửa sổ bỗng có tiếng động mạnh. Cánh cửa sổ vốn đóng chặt bị một vật nặng đập vỡ, một bóng người cao gầy nhảy vào, nhanh chóng lao đến trước mặt anh ấy.
Là Hứa Mẫn Trần.
Hạ Mộc Trạch liếc nhìn anh một cái; ánh mắt của Hứa Mẫn Trần lúc này thực sự khiến người ta phải sởn gai ốc. Thế nhưng, Hạ Mộc Trạch cũng chẳng phải hạng vừa, thấy anh như vậy anh tavẫn thản nhiên buông lời đầy vẻ lịch thiệp: "Hóa ra là Hứa tiên sinh, tôi cứ ngỡ là ai. Anh đến đúng lúc lắm, tôi đang dở tay không mở cửa được. Phiền anh đỡ lấy bạn gái mình cẩn thận, hình như cô ấy bị thiếu máu nên đột nhiên ngất xỉu, tôi đang định bế cô ấy vào phòng y tế, định gọi bác sĩ đến xem tình hình thế nào đây.'
Không đợi anh ta nói hết câu, Hứa Mẫn Trần đã lao tới giật lấy Tô Thanh Ngọc, siết chặt cô vào lòng. Nhìn cảnh đó Hạ Mộc Trạch tức đến nghiến răng nhưng mặt không hề biến sắc.
"Nào, bế cô ấy vào đây đi." Anh ấy ra vẻ lo lắng bước lên một bước, bỏ qua cánh cửa nhỏ kia mà mở một cánh cửa lớn ra. Bên trong đầy đủ thiết bị y tế, rõ ràng là một phòng khám gia đình. "Vì em gái tôi sức khỏe yếu nên trong nhà luôn có phòng y tế riêng, bác sĩ thường đến khám tại đây. Hứa tiên sinh mau bế cô Tô vào đi."
Anh ấy đứng bên cửa, lịch lãm như một quý ông. Nhưng Hứa Mẫn Trần không nói với anh ấy lấy một lời, trực tiếp bế cô xoay người rời đi. Cánh cửa vốn không thể đập vỡ từ bên ngoài, nhưng từ bên trong mở ra lại dễ như trở bàn tay. Từ lúc anh đột nhập đến khi rời đi chưa đầy ba phút.
Hạ Mộc Trạch đứng chôn chân tại chỗ nhìn cánh cửa lớn mở toang, gân xanh trên trán giật liên hồi vì phẫn nộ tột độ. Vậy mà anh ấy vẫn có thể mỉm cười bình thản, nhẹ nhàng đi đóng cửa, dọn dẹp bàn trà, rửa sạch hai chiếc ly rồi bỏ vào tủ khử trùng. Anh ấy rửa đi rửa lại ấm trà mấy lần mới lau tay, thong thả lên tầng hai mở cửa phòng Hạ Nghiên, dịu dàng nói: "Nghiên Nghiên, dậy thôi em, anh đưa em đi dạo."
Khi Tô Thanh Ngọc tỉnh dậy, ánh sáng xung quanh khá mờ tối, có vẻ đã là ban đêm. Cô mở mắt, đầu óc vẫn còn ong ong như có vật gì đè nặng. Phải mất năm sáu phút cô mới xâu chuỗi lại được mọi chuyện. Ở nhà họ Hạ, cô uống một chén trà rồi ngất đi, Hạ Mộc Trạch có vẻ rất lo lắng... Vậy giờ cô đang ở đâu?
Tô Thanh Ngọc hốt hoảng bật dậy, việc đầu tiên là kiểm tra quần áo trên người. Đồ đã được thay, là bộ đồ ngủ thoải mái của cô. Thật kỳ lạ, cô đang ở nhà họ Hạ cơ mà, sao lại mặc đồ ngủ của mình? Nhìn kỹ xung quanh, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã về nhà, đang nằm trên chiếc giường của chính mình. Rèm cửa kéo kín, nhìn qua khe hở thấy bên ngoài trời đã tối mịt. Cô xoa xoa thái dương, xỏ dép xuống giường, chậm rãi đi ra cửa thì thấy Hứa Mẫn Trần ngay trước bếp. Anh đang bưng bát cháo, định đặt lên bàn nhưng thấy cô ra thì mang thẳng lại phía cô.
"Cháo rau củ, em vào ăn đi."
Anh bưng bát cháo lướt qua cô đi vào phòng. Tô Thanh Ngọc đứng ngẩn ra một lúc rồi đi theo.
"Em nhớ là mình đang ở nhà họ Hạ, bị ngất xỉu, sao tỉnh lại đã ở nhà rồi?" Cô tò mò hỏi.
Hứa Mẫn Trần liếc nhìn cô một cái, không đáp mà đặt bát cháo lên bàn kê trên giường, cất máy tính sang một bên rồi chỉ tay: "Nằm xuống mà ăn, đầu óc tỉnh táo chưa?"
Tô Thanh Ngọc vô thức làm theo, ngồi bên mép giường ăn cháo. Cháo rất ngon, cô ăn liền mấy miếng rồi mới đáp: "Tỉnh rồi ạ. Nhưng em bị sao thế? Sao tự nhiên lại ngất?"
Lần này anh mới lên tiếng, nhưng lại là hỏi ngược lại: "Trước khi ngất em đã làm gì?"
Cô ngẩn người, buông thìa xuống: "Em có làm gì đâu, lúc đó đang định về thì uống chút trà, ngoài ra không có gì khác." Cô cố nhớ lại khiến đầu hơi đau, liền đưa tay xoa trán. Giây tiếp theo, một bàn tay quen thuộc, ấm áp và khô ráo đã đặt lên đầu cô, xoa bóp với lực đạo vừa phải.
"Để anh, em ăn đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!