Hứa Mẫn Trần nhìn bóng dáng cô nhanh chóng biến mất, anh nhớ lại ánh mắt cô vừa nãy nhìn mình. Cái nhìn đầy tính chiếm hữu và xâm lược ấy, anh từng thấy trong mắt An Hồng, và nó vẫn luôn hiện hữu ở đó. Nhưng đối với Tô Thanh Ngọc, đây là lần đầu tiên anh bắt gặp.
Sau vài giây im lặng, Hứa Mẫn Trần rời khỏi phòng ngủ, rửa tay đơn giản rồi ngồi vào bàn chờ bữa tối.
Tô Thanh Ngọc tựa lưng vào tường bếp, nghe động tĩnh bên ngoài liền biết anh đã ra. Lúc này tâm trí cô đang rối bời như tơ vò. Ý nghĩ mãnh liệt muốn anh thuộc về mình hoàn toàn, cả thể xác lẫn tâm hồn, thực sự đã làm chính cô sợ hãi.
Từ lúc bắt đầu chỉ mong được ở bên anh, dù chỉ vài ngày ngắn ngủi là đã mãn nguyện, cho đến tận bây giờ lại khát khao có được tất cả... sự thay đổi này khiến ngay cả chính cô cũng thấy khó lòng chấp nhận. Cô đưa tay vỗ vỗ ngực, không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh lại, không được tham lam như thế, nhưng cảm xúc dâng trào vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai.
Đợi mãi không thấy cô ra, Hứa Mẫn Trần đành đứng dậy vào bếp xem sao. Anh đứng tựa cửa, khẽ liếc mắt nhìn vào trong. Tô Thanh Ngọc đang đứng ngay gần đó, cô tựa lưng vào tường, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Bàn tay cô đặt trên lồng ngực khẽ vỗ về, như thể đang cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn của chính mình.
Anh vốn định cất tiếng gọi cô, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, anh lại thôi.
Anh cứ đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn cô, không nói một lời, cũng không rời đi. Dần dần, cô dường như cảm nhận được điều gì đó, mơ màng quay đầu lại. Hai người bốn mắt giao nhau, tim cô bỗng nảy lên một nhịp, bao nhiêu nỗ lực giữ bình tĩnh nãy giờ bỗng chốc tan thành mây khói.
Có lẽ vì bầu không khí lúc này quá đỗi ngột ngạt và mập mờ, để giải tỏa sự căng thẳng, Hứa Mẫn Trần khẽ mím môi hỏi: 'Hôm nay công việc thuận lợi chứ?'"
Tô Thanh Ngọc ngẩn người, nương theo câu hỏi của anh mà đáp: "Mọi chuyện thuận lợi ạ, thuận lợi đến mức em cũng thấy bất ngờ... Có điều, chắc tạm thời em chưa chuyển việc được. Thật là, rõ ràng em đã định thôi việc ở đó rồi, nhưng hiện giờ dường như chẳng còn lý do gì để rời đi nữa."
Hứa Mẫn Trần khẽ chớp mắt, không nói gì. Hạ Mộc Trạch rõ ràng đã nắm thóp được việc anh sẽ chẳng bao giờ chịu giải thích, nên mới dám trắng trợn đánh lừa Tô Thanh Ngọc như thế. Để rồi nếu sau này sự thật có bị phanh phui, anh ta hoàn toàn có thể thoái thác rằng mình không hề có ý đó, tất cả chỉ là do Tô Thanh Ngọc tự hiểu lầm mà thôi.
"Ăn cơm thôi." Tô Thanh Ngọc mỉm cười bưng đĩa thức ăn ra. Hai người dọn bát đũa rồi cùng ngồi xuống. Cô nhìn anh nói: "Tối nay anh ăn nhiều một chút nhé, cả ngày chẳng ăn gì rồi. Dù có vội vàng chạy tiến độ công việc thì cũng phải giữ sức khỏe chứ."
Hứa Mẫn Trần cầm đũa, thản nhiên nhìn bát cơm trong tay, buông một câu như thể đang nói chuyện phiếm: "Anh đã từng nghĩ, hay là chúng ta cùng nhau làm gì đó, dù sao em cũng học cùng chuyên ngành với anh. Nhưng nếu em chưa thể từ chức thì thôi vậy, một mình anh cũng lo liệu được."
Tô Thanh Ngọc vốn định lùa cơm, nhưng nghe xong câu này thì cả người liền "đứng hình". Cô chẳng còn tâm trí đâu mà ăn uống nữa, buông bát đũa xuống, trừng lớn mắt nhìn anh kinh ngạc:
"Anh nói sao, anh muốn cùng em làm chung cái gì đó ư?" Cô tỏ ra vô cùng kích động, "... Em không nghe lầm chứ? Ý anh là muốn cùng em mở một phòng làm việc hay gì đó tương tự, rồi chúng ta cùng nhau kiếm tiền sao?"
Hứa Mẫn Trần vẫn điềm nhiên ăn cơm, cứ như món cô nấu ngon lắm không bằng. Cứ như thể họ không phải đang bàn chuyện khởi nghiệp hay Đông Sơn tái khởi, mà chỉ là đang thảo luận xem mai thời tiết thế nào, có cần mang ô hay không vậy.
Trước câu hỏi dồn dập của cô, anh vừa ăn vừa đáp: "Đúng vậy, nhưng vì em chưa từ chức được nên cứ để sau hãy hay."
Tô Thanh Ngọc lập tức đứng bật dậy: "Em có thể từ chức! Ngày mai em sẽ đi từ chức ngay! Những chuyện khác chẳng là gì cả, anh mới là quan trọng nhất." Cô cười rạng rỡ như hoa nở, vui đến mức suýt thì nhảy cẫng lên. Sau khi cố trấn tĩnh lại để ngồi xuống, kết quả là tối đó cô ăn liền ba bát cơm đến mức bụng muốn nổ tung.
Hứa Mẫn Trần ngồi đối diện nhìn bộ dạng vui sướng không kiềm chế nổi của cô, anh chợt nhận ra mình có vị trí cực kỳ quan trọng đối với cô, quan trọng hơn tất cả những gì cô đang có. Nếu một ngày anh rời xa hay hai người chia tay, có lẽ cô sẽ không sống nổi mất.
Một cô gái mỏng manh như loài hoa dây leo, chỉ biết nương tựa vào anh mà sinh trưởng, rời xa anh là sẽ héo tàn. Có lẽ, đây chính là cảm giác an toàn mà anh luôn tìm kiếm.
Tại tập đoàn Abbott.
An Hồng bước vào phòng Tổng giám đốc. Cô ta còn chưa kịp tháo kính râm thì Vu Nhiên đã tiến lại gần với vẻ mặt đầy ẩn ý.
An Hồng liếc hắn một cái: "Gì thế, cái vẻ mặt âm dương quái khí đó là sao?"
Vu Nhiên đã quá quen với cái miệng độc địa của cô ta nên chẳng bận tâm, anh ta cười nói: "Tôi vừa biết được một chuyện, em có muốn nghe không?"
An Hồng lạnh lùng: "Đêm hôm anh không về nhà mà gọi tôi đến đây chỉ để nói là anh biết một chuyện thôi à?"
Vu Nhiên tâm trạng có vẻ rất tốt, anh ta ngồi xuống khu tiếp khách, rót chén trà rồi thong thả dựa lưng vào ghế: "Đúng thế, một chuyện về Hứa Mẫn Trần. Tôi cứ ngỡ em sẽ rất nóng lòng muốn biết chứ, chẳng lẽ tôi nhầm sao?"
Vừa nghe thấy tên Hứa Mẫn Trần, An Hồng lập tức dán chặt mắt vào anh ta. Nghe xong lời châm chọc, cô ta vào thẳng vấn đề: "Nói đi, chuyện gì? Anh ấy làm sao?"
Vu Nhiên nhìn cô hồi lâu mới sa sầm mặt: "Tôi thấy hình như em quên mất rồi thì phải, hiện tại trên danh nghĩa em đang là bạn gái của tôi đấy. Nếu để người khác thấy em vẫn còn tơ tưởng người cũ, thì cái đầu tôi sắp xanh mướt đến nơi rồi."
An Hồng nheo mắt cười lạnh: "Vu Nhiên, đó chẳng qua cũng chỉ là kế tạm thời thôi. Anh tưởng tôi thích đóng kịch yêu đương với anh lắm đấy à? Nhớ cho kỹ, ngay khi mọi chuyện qua đi, tôi nhất định sẽ tuyên bố với bên ngoài là chúng ta đã chia tay trong hòa bình."
Vu Nhiên vội xua tay: "Đừng nóng, tôi nói giỡn thôi mà. Bây giờ mà tuyên bố là không được đâu, sự việc mới qua vài tháng, ít nhất phải đợi qua năm sau, nếu không dân tình lại bới móc chuyện cũ của Abbott lên đấy."
Thấy An Hồng vẫn sa sầm mặt, Vu Nhiên đành đổi chủ đề: "Chuyện tôi muốn nói là, có người báo cho tôi biết Hứa Mẫn Trần hiện đang đi nhận mấy cái hợp đồng thiết kế web cỏ cho mấy công ty nhỏ. Chắc là hết tiền nên phải đi kiếm bạc lẻ rồi." Anh ta cười một cách cổ quái rồi chậc lưỡi: "Đúng là lãng phí tài năng, một đại lão từng đứng ở đỉnh cao thế giới năm nào giờ sa cơ lỡ vận đến nước này thật đáng tiếc mà cũng thật đáng đời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!