Hạ Mộc Trạch đưa tay lên, nhẹ nhàng kéo con búp bê silicon đang nằm đó vào lòng. Ngón tay thon dài m*n tr*n nó, gương mặt vốn không cảm xúc dần hiện lên một nụ cười, rồi nụ cười ấy cứ thế mở rộng ra thành một tràng cười lớn đầy ph*ng đ*ng, trông có vẻ hơi bất ổn về tâm thần. Bàn tay đang v**t v* gương mặt búp bê cũng đột ngột tăng lực, khiến khuôn mặt silicon bị bóp nghẹt đến mức vặn vẹo.
Ngay lúc đó, Hạ Mộc Trạch buông con búp bê ra rồi đứng bật dậy, lấy từ trên giá xuống một chiếc roi, quất mạnh lên người nó. Nhờ thiết kế cách âm cực tốt của căn hầm, chỉ cần đóng cửa lại, Hạ Nghiên đang ngủ ở tầng hai sẽ không thể phát hiện ra bất cứ dấu vết nào.
Có lẽ vì tuổi thơ phải trải qua cảnh ba mẹ bị hại rồi qua đời, lại phải dìu dắt em gái vượt qua cuộc chiến tranh giành tài sản khốc liệt để trở thành người chiến thắng và đứng vững đến tận hôm nay, nên trong sâu thẳm tâm hồn hắn thực sự cần một nơi để giải tỏa những ẩn ức nội tâm. Nơi này tuyệt đối không thể để ai biết được, vì một khi bị bại lộ, nó chắc chắn sẽ gây ra một cơn chấn động kinh hoàng.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Tô Thanh Ngọc thức dậy, Hứa Mẫn Trần vẫn còn đang ngủ. Anh nằm thẳng, tóc mái hơi dài rủ xuống che khuất đôi mắt. Lúc ngủ, trông anh đặc biệt bình yên và vô hại, cứ như thể cô có làm gì anh cũng được vậy.
Tô Thanh Ngọc ghé sát bên cạnh ngắm nghía một hồi, cô đưa tay vuốt lại tóc mái cho anh. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô liền dậy lấy kéo trong ngăn kéo ra, quay lại giường, nửa nằm nửa bò bắt đầu tỉa tóc mái cho anh.
Thực ra trước đây Tô Thanh Ngọc chẳng biết mấy việc này, không tính lần nghịch dại cắt tóc cho búp bê hồi nhỏ. Kỹ năng cắt tóc mái này cô học được sau nhiều lần Hứa Mẫn Trần tỏ ý không thích ra tiệm, cứ để mặc tóc mọc dài. Mấy lần đầu tay nghề còn non, cắt ra bộ dạng khá buồn cười, may mà lúc đó anh không mấy khi ra ngoài nên cắt hỏng cũng chẳng sao.
Về sau, làm nhiều thành quen, tay nghề của cô ngày càng lên, tư thế nào cũng có thể cắt được. Xem chừng cô có thể tự tin mở một tiệm cắt tóc nhỏ chuyên phục vụ những người lười ra ngoài trong khu phố.
Cô hơi cúi đầu, hơi thở dịu dàng thơm mát bao phủ quanh Hứa Mẫn Trần. Thực ra lúc này anh đã tỉnh, nhưng đoán rằng nếu mở mắt ra bây giờ sẽ làm cô giật mình, chiếc kéo có thể đâm vào mắt anh mất, nên anh sáng suốt quyết định vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tô Thanh Ngọc hoàn toàn không biết anh đã tỉnh, cô rón rén cắt từng chút một, cẩn thận lót một tấm vải dưới mặt anh để những vụn tóc không rơi xuống làm anh ngứa ngáy khó chịu mà tỉnh giấc. Sự chu đáo và động tác nhẹ nhàng của cô khiến Hứa Mẫn Trần vốn đang tỉnh táo, một lúc sau lại rơi vào giấc ngủ chập chờn lúc nào không hay.
Khi anh tỉnh dậy lần nữa, ánh nắng chói chang đã xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu rọi khắp phòng. Hứa Mẫn Trần phát hiện mình đang đeo bịt mắt — chắc chắn là Tô Thanh Ngọc sợ anh chói mắt nên đã đeo cho anh trước khi đi. Anh im lặng nhìn tấm bịt mắt trong tay, rồi đưa tay xoa mái tóc mềm mại đã ngắn đi rõ rệt. Anh chẳng cần làm gì cả, chỉ việc ngủ, còn cô đã âm thầm lo liệu chu tất mọi thứ.
Nói một cách hơi quá nhưng sự thật đúng là vậy: Tô Thanh Ngọc chăm sóc Hứa Mẫn Trần tỉ mỉ như chăm sóc một đứa trẻ. Anh gần như không phải tốn chút sức lực nào cho những việc vụn vặt, cô luôn làm rất tốt để anh có thể toàn tâm toàn ý dồn sức cho công việc.
Cả hai đều phải thừa nhận một sự thật là, trong mối quan hệ này, Tô Thanh Ngọc đã cho đi quá nhiều, còn Hứa Mẫn Trần, bản thân anh dường như chẳng còn gì để cho đi nữa.
Không, có lẽ vẫn còn.
Hứa Mẫn Trần ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân, anh vẫn không kéo rèm cửa mà mở máy tính lên, dùng chiếc bàn kê trên giường bắt đầu làm việc. Sau khi lướt qua vài trang web, anh lấy điện thoại ra bắt đầu gọi đi từng cuộc một.
Với trình độ của anh, việc tìm kiếm vài dự án thiết kế website chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng, nếu để Tô Thanh Ngọc nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cô sẽ lại cắn chặt môi vì xót xa cho anh. Trong mắt cô, anh đang phải chịu thiệt thòi, chẳng khác nào lấy 'dao mổ trâu để giết gà', thật là quá phí phạm tài năng.
Thế nhưng Hứa Mẫn Trần chẳng hề bận tâm. Đều là làm việc mình thích, lớn hay nhỏ không quan trọng, miễn là tiền kiếm được trong sạch là được. Việc nhận thầu thiết kế web này không tránh khỏi phải gặp mặt khách hàng để trao đổi ý kiến. Dù trao đổi qua điện thoại cũng được, nhưng từ lúc ký hợp đồng đến lúc bàn giao, gặp mặt trực tiếp vẫn là tốt nhất.
Nếu gặp các công ty nhỏ thì không sao, họ sẽ không nhận ra anh. Nhưng với các công ty quy mô một chút, khả năng anh bị nhận diện là rất cao. Nhưng anh không còn quan tâm nữa, đã sa cơ đến mức này, anh chẳng còn màng đến ánh mắt của người đời.
Lúc này Tô Thanh Ngọc đã đến công ty, hoàn toàn không biết ở nhà Hứa Mẫn Trần đang làm gì. Tình huống cô phải đối mặt nghiêm trọng hơn nhiều, vì đó là bản hợp đồng trị giá hàng chục triệu tệ.
Thế nhưng, trái với dự đoán, sau khi đến công ty chẳng có ai tìm cô gây phiền phức cả. Cô vẫn làm việc trong văn phòng của Hạ Mộc Trạch, ngồi trên ghế mà lòng như lửa đốt, nơm nớp lo sợ không biết khi nào "án tử" mới ập xuống đầu mình, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì.
Mãi đến 11 giờ trưa, Hạ Mộc Trạch mới đẩy cửa bước vào. Anh ấy cầm cặp táp, gương mặt mang nụ cười nho nhã, đeo một chiếc kính không gọng trông vừa tri thức vừa vô hại.
"Hạ tổng." Tô Thanh Ngọc vội đứng dậy chào hỏi, thái độ cung kính nhưng đầy vẻ xa cách.
Hạ Mộc Trạch đóng cửa lại, mỉm cười: "Đừng khách sáo, cứ ngồi xuống làm việc của em đi."
Tô Thanh Ngọc nghiêm túc nói: "Hạ tổng, hai ngày nghỉ vừa qua chắc hẳn anh cũng đã có cân nhắc về sự cố lần trước, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, tôi cảm thấy..."
Cô chưa kịp nói hết câu, Hạ Mộc Trạch đã hờ hững cắt ngang: "Ồ, chuyện đó à, em không cần để tâm nữa, giải quyết xong rồi."
Tô Thanh Ngọc sững sờ, kinh ngạc nhìn anh ấy: "Anh nói thế là ý gì?"
"Nghĩa trên mặt chữ thôi, sự việc đã được giải quyết, em không sao cả, cứ tiếp tục làm việc như trước là được." Hạ Mộc Trạch bước ra sau bàn làm việc, vắt áo vest lên lưng ghế rồi thong thả ngồi xuống, mỉm cười nhìn cô.
Tô Thanh Ngọc phản ứng không kịp, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói: "... Giải quyết bằng cách nào ạ?"
Hạ Mộc Trạch đưa tay vuốt cằm, chần chừ vài giây mới đáp: "Em trong sạch thì đương nhiên sẽ giải quyết được thôi. Đừng nghĩ nhiều quá, cứ làm tốt việc của mình là được, tôi sẽ lo liệu ổn thỏa mọi thứ giúp em."
Cách nói của anh ấy rõ ràng là đang tránh né trọng tâm, tuyệt đối không hé môi rằng đây là kết quả sau khi Hứa Mẫn Trần ra mặt. Trong lời nói của anh ấy còn ngầm ý muốn vơ hết công lao về mình. Vì không biết Hứa Mẫn Trần đã làm gì, Tô Thanh Ngọc đương nhiên tin rằng đây là nhờ nỗ lực của Hạ Mộc Trạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!