Chuyện xảy ra ở công ty ban ngày vẫn khiến Tô Thanh Ngọc lo lắng khôn nguôi. Đôi mày cô nhíu chặt, đầu óc gần như rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, đến mức Hứa Mẫn Trần mở cửa bước vào cô cũng không nhận ra, mãi cho đến khi anh ngồi xuống đối diện và gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Làm em giật cả mình." Tô Thanh Ngọc giật nảy mình đứng dậy, ánh mắt có chút hoảng loạn, "Anh về lúc nào thế, em chẳng nghe thấy gì cả."
Hứa Mẫn Trần không trả lời ngay. Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu mới mở lời: "Sắc mặt em không tốt, có chuyện gì sao?"
Tô Thanh Ngọc nghẹn lời, mãi một lúc sau cô mới gượng cười đáp: "Không có chuyện gì đâu mà, em chỉ đang nghĩ sáng mai nên ăn món gì thôi. Em có mua ít nấm, ăn nấm rất tốt cho sức khỏe." Cô bước nhanh về phía nhà bếp, tuy cố tỏ ra nhẹ nhõm nhưng sự gượng gạo vẫn hiện rõ nơi đáy mắt: "Em đi xới cơm đây, anh về vừa đúng lúc cơm còn nóng."
Dứt lời, cô vội vã lẩn vào bếp rồi đóng cửa lại. Cô tựa lưng lên cánh cửa, hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc, không muốn để những chuyện tồi tệ này làm ảnh hưởng đến Hứa Mẫn Trần.
Thế nhưng, chính sự quan tâm vụng về đó lại khiến Hứa Mẫn Trần đang ngồi bên ngoài không tài nào làm ngơ được.
Anh nhìn những món ăn trên bàn đều được đậy nắp kỹ càng, biết cô sợ anh về muộn thức ăn sẽ nguội. Hôm nay cô gặp phải chuyện lớn như vậy ở công ty, về nhà lại không hé môi nửa lời với người có khả năng giúp mình, mục đích là gì anh đều hiểu rõ.
Hứa Mẫn Trần khẽ nhíu mày. Khi bị người yêu cũ và anh em thân thiết hợp sức tính kế phản bội, anh không hề thở dài; lúc sa cơ lỡ vận bị người đời tùy ý giẫm đạp, anh cũng chẳng một lời than vãn. Ngay cả khi đối mặt với một Hạ Mộc Trạch tuy lời lẽ ra vẻ hiền lành nhưng thái độ lại luôn cao cao tại thượng, anh cũng chưa từng nao núng. Vậy mà giờ đây, khi trở về nhà và nhìn thấy một Tô Thanh Ngọc đang cố tỏ ra như không có chuyện gì, anh lại khẽ thở dài.
Đến chính anh khi nghe thấy tiếng thở dài đó cũng có chút ngẩn ngơ.
Có lẽ, đây chính là lúc anh cần phải làm điều gì đó để đền đáp lại tình cảm sâu nặng mà cô đã dành cho mình.
Đêm ấy, sau khi tắm rửa xong và nằm xuống giường, Tô Thanh Ngọc liền bị Hứa Mẫn Trần kéo vào lòng. Cơ thể cô khẽ cứng đờ trong chốc lát, cô ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đang bao phủ lấy mình. Chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, cả hai đều tự hiểu mà chẳng cần đến lời nói.
Thực ra kể từ lúc từ Hàng Châu trở về, giữa hai người vẫn chưa hề có những cử chỉ thân mật quá mức. Dù vẫn ngủ chung giường, đôi khi cũng ôm nhau, nhưng họ chưa từng tiến thêm bước nào. Mà trước chuyến đi Hàng Châu đó, vì vướng vào hàng loạt chuyện phức tạp nên họ cũng chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm đến việc này. Tính ra, cả hai đã "để trống" một khoảng thời gian khá dài rồi.
Tô Thanh Ngọc bỗng thấy đỏ mặt. Thật khó hiểu, rõ ràng đây đâu phải lần đầu tiên của họ.
Nhìn gương mặt anh tuấn của anh ngày càng gần, trong đầu cô như có một dòng bình luận chạy liên tục: "Người đàn ông này thực sự là của mình sao?", "Sao lại có người đẹp trai đến thế này?", "Đôi chân dài miên man này ai mà chịu nổi chứ!"... Trong lòng cô vừa hoảng vừa rạo rực, chỉ muốn nhảy dựng lên đâm thủng mái nhà, nhưng cô biết mình không thể, cô không muốn bỏ lỡ chuyện sắp tới.
Nói đi cũng phải nói lại, sự thân mật lúc này mang lại cảm giác hoàn toàn khác trước kia, bản thân anh dường như cũng có sự chuyển biến.
Trước đây tần suất làm chuyện ấy của họ rất ổn định. Nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng mỗi lần làm, Hứa Mẫn Trần giống như chỉ đang phát tiết, hoặc như đang thực hiện nhiệm vụ cho xong. Họ giống như một đôi vợ chồng già, quy củ và thiếu đi niềm đam mê.
Bây giờ thì khác hẳn.
Da thịt anh áp sát lấy cô, dù trời đã sang thu nhưng lúc này cơ thể cả hai đều nóng rực. Tô Thanh Ngọc gần như nín thở, ngộp thở trong vòng tay và sự bao phủ của anh. Cơ thể cô cũng rất "biết điều", nhanh chóng mềm nhũn ra như nước, để mặc anh xoay xở và chỉ biết đáp lại bằng những rung động bản năng nhất, cố gắng hết sức để hòa hợp cùng anh.
Có một thành ngữ gọi là "Thủy nhũ giao hòa" như nước với sữa hòa quyện... Trạng thái của hai người lúc này chính là như vậy.
Lần này, Tô Thanh Ngọc có thể cảm nhận rõ ràng rằng, trong cuộc hoan lạc này, anh cũng thực sự nhập tâm và tận hưởng nó.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Không cần đến công ty đối mặt với những chuyện phiền lòng, tâm trạng Tô Thanh Ngọc tốt hơn một chút.
Sáng sớm cô ngủ nướng một mạch. Đêm qua "vất vả" đến muộn, cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại được thả lỏng, nên khi tỉnh dậy đã hơn 10 giờ sáng.
Cô vươn vai trong chăn, cánh tay quờ sang bên cạnh thấy lạnh ngắt, không có người. Hứa Mẫn Trần hẳn đã dậy từ lâu.
Tô Thanh Ngọc dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy tựa vào đầu giường, liếc nhìn đồng hồ trên bàn rồi lập tức bật dậy khỏi giường.
"Đã 10 giờ rồi sao!" Cô lẩm bẩm một câu rồi đi rửa mặt. Lúc đó đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đến khi vệ sinh xong xuôi, bước ra ngoài mới phát hiện Hứa Mẫn Trần không có ở nhà.
Dạo gần đây anh thường xuyên không có nhà, là đi làm hay có việc gì sao?
Nghĩ đoạn, Tô Thanh Ngọc đi tới bàn ở phòng khách, thấy một tờ giấy nhắn anh để lại.
Giấy nhắn ghi anh ra ngoài xử lý chút việc, nhắn thêm là đã uống thuốc rồi. Đây là vì sợ cô lo lắng. Tuy chỉ là vài dòng ngắn ngủi, Tô Thanh Ngọc vẫn không nhịn được mà mỉm cười. Cô xoa đầu mình, cảm thấy hơi xấu hổ, sao mình ngày càng giống một kẻ cuồng si thế này? À mà, hình như ngay từ đầu cô đã là kẻ cuồng si rồi, dù không muốn thừa nhận thì trong mắt người khác chắc chắn là vậy.
Đặt tờ giấy xuống, Tô Thanh Ngọc ngồi suy nghĩ. Buổi chiều cô còn phải đến nhà họ Hạ dạy kèm cho Hạ Nghiên. Nếu có thể, cô muốn bỏ công việc này để cắt đứt hoàn toàn liên hệ với Hạ Mộc Trạch, nhưng tiền đề là chuyện ở công ty phải được giải quyết êm đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!