Chương 25: (Vô Đề)

"Tôi còn chẳng bao giờ đến gần bàn làm việc của anh!" Tô Thanh Ngọc đứng bật dậy, nắm chặt nắm đấm nói: "Đã muốn vu oan giá họa thì thiếu gì lý do? Từ ngày tôi dọn đến văn phòng anh làm việc, tôi đã biết trước sớm muộn gì cũng có chuyện, không ngờ lại đúng như dự đoán! Tổng giám đốc Hạ, nếu anh đã nhất quyết đổ tội cho tôi thì cứ việc đi kiện đi, hoặc là báo cảnh sát đến bắt tôi luôn cũng được, để xem trên bàn anh có lấy nổi một dấu vân tay nào của tôi không!"

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Hạ Mộc Trạch dần tan biến, anh ấy khẽ nói: "Nếu em thực sự có tâm muốn làm chuyện này thì đã không để lại sơ hở như dấu vân tay rồi. Chỉ cần một chiếc khăn tay hay một tờ giấy là có thể xóa sạch mọi dấu vết."

Tô Thanh Ngọc nhìn Hạ Mộc Trạch bằng ánh mắt ngỡ ngàng, dường như không thể tin nổi anh lại là kẻ phải trái bất phân đến thế. Bị cô nhìn chằm chằm, Hạ Mộc Trạch có chút đau đầu, giọng dịu xuống: "Xin lỗi Thanh Ngọc, tôi đã quá nóng nảy. Tôi đương nhiên tin đây không phải là do em làm."

Tô Thanh Ngọc nhíu mày nghi ngờ: "Anh thật sự tin tôi? Nhưng vừa rồi anh còn..."

"Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dù là tôi cũng cần thời gian để trấn tĩnh lại." Anh ấy chậm rãi bước đến cạnh bàn, nhìn cô và nói: "Tôi tin em. Việc này tôi sẽ cho điều tra lại, nhưng trong quá trình làm rõ, tôi hy vọng em có thể phối hợp với tôi trong mọi chuyện."

Sắc mặt Tô Thanh Ngọc vẫn chẳng khá hơn là bao, nhưng cô không hề lên tiếng phản bác. Hạ Mộc Trạch nói thêm vài câu, đại ý là bảo cô tạm thời dọn về văn phòng cũ làm việc, mọi chuyện cứ đợi điều tra sáng tỏ rồi tính sau. Với cô, đây quả thực là cầu còn không được.

Thế nhưng, cô không thể ngờ rằng vẻ bình tĩnh của Hạ Mộc Trạch chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài. Trước mặt thì anh ấy ra vẻ trấn an cô, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm thực hiện một toan tính khác.

Lúc chạng vạng, khi Tô Thanh Ngọc sắp tan sở, Hứa Mẫn Trần rời nhà định đi mua thức ăn. Vừa đến lối vào cầu thang, anh đã chạm mặt Hạ Mộc Trạch đang đi lên. Anh ấy diện bộ vest đắt tiền, trông lạc lõng hoàn toàn giữa khu hành lang cũ kỹ, tồi tàn này.

Vừa nhác thấy bóng anh ấy, Hứa Mẫn Trần định lờ đi để bước tiếp, nhưng ngay khoảnh khắc anh định lướt ngang qua, Hạ Mộc Trạch đã cất lời: "Anh Hứa, đi uống với tôi một ly nhé? Tôi có vài chuyện muốn nói với anh, chuyện về cô bạn gái Tô Thanh Ngọc của anh đấy."

Hứa Mẫn Trần nghiêng đầu liếc nhìn anh ấy. Trong đôi mắt đen sâu thẳm toát ra một cảm giác áp bức vô hình. Dù đã sa sút đến mức này, trên người anh vẫn có uy thế khác biệt của một người ở vị trí cao, khiến người khác không dám coi thường.

Hạ Mộc Trạch cười. Đồng tử co rút, giống như dã thú thấy con mồi vậy, đầy hưng phấn.

Lời tác giả: Nam phụ là một kẻ b**n th** đó!

Khi Tô Thanh Ngọc về đến nhà, căn phòng trống rỗng, không tìm thấy bóng dáng Hứa Mẫn Trần.

Hiện tại cô đã không còn lo lắng anh sẽ bỏ đi không lời từ biệt như lúc đầu nữa. Thấy anh không ở nhà, cô cũng không quá hoảng loạn. Cô rất bình tĩnh lấy điện thoại định gọi cho anh hỏi thăm, vừa nhìn màn hình mới phát hiện anh đã gửi tin nhắn cho cô, có lẽ do cô không chú ý khi đang đi trên đường.

Anh đi ra ngoài, không nói đi làm gì, chỉ nói sẽ về muộn một chút. Trong lòng Tô Thanh Ngọc, anh là kiểu người làm việc gì cũng có thể làm rất tốt, nên cô tuy tò mò anh đi đâu, nhưng hoàn toàn không lo lắng.

Mở khóa điện thoại trả lời tin nhắn, nói cho anh biết vừa rồi cô đi trên đường không nghe thấy điện thoại rung nên hồi âm chậm. Khi Hứa Mẫn Trần nhận được tin nhắn này, anh đang ngồi cùng Hạ Mộc Trạch bên trong một câu lạc bộ cao cấp.

Tại hội sở tư nhân này, mọi hội viên VIP đều được quản lý bằng tên thật. Nhân viên phục vụ ở đây có trí nhớ cực tốt, trong đầu họ như có một mạng lưới ghi nhớ kỹ diện mạo của tất cả các thành viên. Thế nên, ngay khi Hạ Mộc Trạch và Hứa Mẫn Trần xuất hiện, mọi người đương nhiên đều nhận ra họ. Trước đây Hứa Mẫn Trần vẫn thường đưa khách hàng đến đây, nhưng kể từ sau biến cố đó, anh đã vắng bóng một thời gian dài.

Các cô nhân viên tiếp tân được đào tạo rất bài bản, không hề để lộ bất kỳ sự bất lịch sự nào trước mặt khách. Nhưng ngay khi hai người bước vào phòng riêng, chỉ còn lại những người trong nội bộ với nhau, họ bắt đầu không nhịn được mà thì thầm bàn tán.

"Anh Hứa lâu lắm mới quay lại đấy, tôi còn tưởng sau chuyện đó anh ấy sẽ không bao giờ tới đây nữa cơ." Một cô gái nhỏ giọng nói.

Cô khác tiếp lời: "Tôi thì thấy tiếc thay cho anh ấy, rõ ràng là người vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Nếu không vì vụ đó thì đúng là hình mẫu độc thân kim cương chính hiệu rồi còn gì."

Có cô gái cười nói: "Đừng có mơ mộng viển vông, nếu không xảy ra chuyện thì cũng chẳng đến lượt cô đâu. Cô nghĩ mà xem, cô An hay đi cùng anh ấy, hai người rõ ràng là quan hệ tình nhân, nhưng bây giờ Hứa tiên sinh thất bại, cô An liền ở bên Tổng Giám đốc Vu, thật là..." Cô gái chép miệng. Thấy quản lý đi tới, mấy người liền tản ra.

Trong phòng riêng, Hứa Mẫn Trần không hề kiêng dè Hạ Mộc Trạch, bình tĩnh xem tin nhắn của Tô Thanh Ngọc ngay trước mặt anh ấy. Xem xong anh ném điện thoại lên bàn. Hạ Mộc Trạch đăm chiêu đánh giá anh. Trước đây tuy cũng có cơ hội tiếp xúc với Hứa Mẫn Trần, nhưng chưa từng giao thiệp sâu. Anh ấy nghe nói một số tin đồn bên ngoài về người này, nói anh không giỏi giao tiếp, phần lớn thời gian đều do bạn gái và anh em tốt phụ trách ngoại giao.

Anh chuyên tâm hơn vào nghiên cứu kỹ thuật và quản lý doanh nghiệp. Tập đoàn Abbott thực sự được thành lập một tay bởi anh. Muốn nói bạn gái anh là An Hồng và anh em tốt Vu Nhiên đã trả giá gì, khả năng lớn nhất là họ đã nỗ lực không nhỏ trong việc ngoại giao mà anh không mấy quan tâm, giúp mối quan hệ hợp tác cùng có lợi giữa Abbott và các doanh nghiệp khác trở nên vững chắc hơn.

Thực ra rất khó tưởng tượng, một người từng đạt đến đỉnh cao thành tựu như vậy, nhiều năm liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng người giàu có trong và ngoài nước, bỗng nhiên lập tức ngã xuống thần đàn, vậy mà không hề chết, vẫn sống khỏe mạnh. Anh trông không quá sa sút hay suy sụp. Quần áo trên người vẫn chỉnh tề, phù hợp với hoàn cảnh. Diện mạo cũng không hề già đi nhiều, vẫn như trên báo chí. Cằm trơn bóng, trắng trẻo, râu được tỉ mỉ cạo sạch.

Trừ việc tóc hơi dài một chút, trông không được quá trang trọng, anh không có bất kỳ điểm nào khác biệt so với trước.

"Tôi thật sự rất khâm phục anh đấy, anh Hứa." Hạ Mộc Trạch thốt ra một câu đầy vẻ chân thành.

Hứa Mẫn Trần bưng ly nước nhấp một ngụm, hờ hững đáp: "Tổng giám đốc Hạ quan sát tôi nãy giờ, chỉ để nói mỗi câu này thôi sao?"

Hạ Mộc Trạch cười cười: "Tôi khen thật lòng mà. Tôi rất ngưỡng mộ bản lĩnh của anh, sau hàng loạt biến cố kinh khủng như vậy mà vẫn giữ được sự bình thản thế này. Nếu là tôi, không chừng tôi đã làm liều chuyện gì đó rồi."

Hứa Mẫn Trần liếc mắt nhìn anh ấy một cái đầy ẩn ý, rồi thản nhiên nói: "Ví dụ như... giết người chẳng hạn?"

Hạ Mộc Trạch bật cười đầy sâu xa, anh ấy cười một hồi lâu mới đáp: "Anh Hứa thật khéo đùa. Giết người là phạm pháp, tôi vốn là người có học, sao có thể biết luật mà còn phạm luật được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!