Ba giờ dạy kèm, thời gian nói dài thì không dài lắm, nói ngắn cũng không hề ngắn. Hạ Nghiên rất thông minh, tiếp thu nhanh, Tô Thanh Ngọc dạy cô bé hoàn toàn không uổng công.
Lúc phải ra về, mưa vẫn chưa tạnh. Hạ Mộc Trạch không nói tiếng nào với cô, trực tiếp lái xe chờ sẵn trong gara. Khi Tô Thanh Ngọc bị Hạ Nghiên kéo đi, cô chỉ còn biết bất đắc dĩ chấp nhận ý tốt của họ.
Chiếc xe chạy rất êm. Hạ Mộc Trạch rất tập trung khi lái xe, trong xe không mở nhạc hay đài phát thanh, cộng thêm tính năng cách âm tốt, Tô Thanh Ngọc chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi nhè nhẹ bên ngoài.
Nơi cô ở gần ngoại ô Giang Thành, tiền thuê nhà tương đối rẻ, nhưng giao thông không mấy thuận tiện. Mỗi ngày, cô phải dậy rất sớm mới có thể kịp giờ làm việc toàn thời gian lúc 9 giờ.
"Giá mà mình có một chiếc xe..."
- Tô Thanh Ngọc cảm thán trong lòng khi Hạ Mộc Trạch dừng xe trước khu chung cư cô trọ.
"Vậy tôi xin phép vào nhà trước, hôm nay cảm ơn anh Hạ." Tô Thanh Ngọc đứng trên bậc thềm, cúi người bày tỏ lòng biết ơn.
Hạ Mộc Trạch liếc nhìn chiếc bánh kem cô ôm trong lòng, khẽ cong khóe môi nói: "Lúc nãy tôi đã muốn hỏi, em ôm chiếc bánh kem đó suốt, cả người em bị ướt, mà chiếc bánh lại bình an vô sự. Có phải người rất quan trọng nào đó sắp sinh nhật không?"
Tô Thanh Ngọc sững lại một chút, rồi nở một nụ cười ngượng ngùng, hơi rũ mi mắt xuống: "Vâng... Một người rất quan trọng đối với tôi, hôm nay sinh nhật anh ấy."
Hạ Mộc Trạch nhìn cô chăm chú hỏi: "Là bạn trai của cô Tô à?"
Cô chần chờ vài giây, rồi gật đầu.
"Thật là ngưỡng mộ anh ấy." Hạ Mộc Trạch nói một cách đầy ẩn ý: "Tôi vẫn luôn tò mò, là người thế nào mà có thể được cô Tô yêu quý cẩn thận đến vậy. Giá như có một cô gái đối xử với tôi như thế..."
Tô Thanh Ngọc cười nói: "Anh Hạ điều kiện tốt như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích anh, chỉ là anh không nhận ra thôi."
Nụ cười của Hạ Mộc Trạch tối tăm khó hiểu. Anh thì thầm điều gì đó, Tô Thanh Ngọc không nghe rõ, anh cũng không lặp lại. Anh chỉ chào tạm biệt rồi lái xe rời đi.
Tô Thanh Ngọc quay người chuẩn bị lên lầu, vừa hay thấy một người đàn ông đứng ở cửa thang máy.
Trời u ám và mưa suốt sáu tiếng đồng hồ, nên ánh sáng đã rất tối. Anh đứng trong bóng râm cầu thang, dáng người cao ráo, làn da trắng trẻo, tóc ngắn đen, môi mỏng, cằm có lún phún râu lấm tấm. Trong tay anh cầm một chiếc ô gấp lại.
Tô Thanh Ngọc ngây ngốc đứng sững tại chỗ nhìn anh: "Anh... đến đón em à?"
Người đàn ông không nói lời nào, im lặng quay người bước lên lầu. Tô Thanh Ngọc lập tức chạy theo sau, hớn hở nói: "Mẫn Trần, hôm nay là sinh nhật anh. Em đã mua chiếc bánh kem anh thích nhất, anh phải ăn nhiều một chút nhé, anh gầy đi rồi đấy."
Người đàn ông đó chính là Hứa Mẫn Trần.
Người đàn ông cô theo đuổi bấy lâu nay, cuối cùng cũng ở bên cô. Họ sống chung dưới một mái nhà.
Tô Thanh Ngọc không dám nói cho ba mẹ biết, bởi vì đây là bí mật đáng xấu hổ của cô.
Lời tác giả: Chính thức bắt đầu rồi! Nhân vật xuất hiện đầu tiên lại là nam phụ, nam chính theo sát phía sau. Thật là khác với phong cách trước đây của tôi. Hứa đại thần nhà tôi ngạo kiều, phúc hắc lại đẹp trai, các bạn nhất định sẽ thích! Ưỡn ngực.
Căn phòng Tô Thanh Ngọc thuê không lớn, chỉ chưa đến 50 mét vuông, gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp và một nhà vệ sinh.
Nơi nhỏ bé, sau khi đặt đồ đạc vào thậm chí có phần chật chội, nhưng bên trong được cô sắp xếp sạch sẽ và ấm cúng.
Cô đi theo sau Hứa Mẫn Trần vào phòng, đóng cửa thay giày, rồi như thể muốn lập công mà ôm chiếc bánh kem trong tay đuổi theo anh: "Anh xem thử đi, xem anh có thích không, nếu không thích thì em..."
Hứa Mẫn Trần quay người lại. Đôi mắt trước đây luôn thanh khiết và kiên định giờ lại mang vẻ suy sụp và lạnh lùng. Anh nhìn cô chăm chú, ngắt lời cô.
"Bánh kem thương hiệu này rất đắt. Em làm thêm ở đó, họ có giảm giá cho em không?"
Lời nói của anh khiến Tô Thanh Ngọc có chút lúng túng. Mãi một lúc sau cô mới nói: "Chỉ cần anh thích là được, đắt một chút cũng không sao. Em hiểu ý anh, Mẫn Trần ca."
Hứa Mẫn Trần nhíu mày, rồi mãi sau mới nói một câu: "Gọi tên tôi, đừng thêm cái từ đó." Nói xong, anh bước vào phòng ngủ.
Tô Thanh Ngọc nhìn chiếc bánh kem trong lòng. Thật ra cô biết, Hứa Mẫn Trần chỉ không muốn cô vì mua một chiếc bánh kem cho anh mà phải tiêu hết gần một tháng lương làm thêm. Từ khi xảy ra chuyện, anh luôn sống trong trạng thái thờ ơ và trầm mặc. Những lần hiếm hoi anh bày tỏ suy nghĩ, anh cũng chỉ dùng ngôn ngữ và cách thức tiêu cực. Nếu không phải cô có một trái tim kiên cường và phần nào hiểu anh, có lẽ cô đã không chịu đựng nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!