Chương 50: (Vô Đề)

Editor: Ali

Beta: Mạc Y Phi

Khi Triệu Ân tỉnh lại, toàn bộ người trong Hiền Vương phủ đều quỳ xuống đất.

Chu Tinh khóc đến khàn cả giọng, đau lòng nhìn hắn: "Vương gia, chàng tỉnh rồi sao?"

Triệu Ân cảm giác trên đùi đau đớn, nhíu mày nói: "Bổn vương làm sao vậy?"

Chu Tinh ấp a ấp úng, Triệu Ân không kiên nhẫn nhìn sang bên cạnh: "Thái y đâu rồi! Quay lại đây!"

Thái y vội vàng chen lên trước, hành đại lễ nói: "Vi thần bái kiến Vương gia."

Triệu Ân miễn cưỡng chống đỡ thân thể nói: "Chân bổn vương làm sao vậy?"

Bởi vì ánh mắt của hắn quá mức dọa người, thái y cũng có chút chần chừ, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vương gia, chân người bị con ngựa khi hoảng sợ giẫm phải, hiện nay chỉ sợ..."

"Chỉ sợ?" Vẻ mặt Triệu Ân âm u, nói, "Nếu ngươi còn nói lời nào làm cho bổn vương không vui, bổn vương sẽ lấy mạng của ngươi."

Thái y trực tiếp quỳ xuống mặt đất không dám nói tiếp nữa.

Triệu Ân hiểu rõ, xem ra, chân của hắn không may lại giống như Tứ đệ rồi.

Hắn u ám cười cười, nhớ tới chuyện ngoài ý muốn của ngày ấy, trong đầu đang liên tục tìm kiếm dấu vết để lại. Hắn cảm giác được có gì đó không đúng, chỗ nào cũng không đúng, nhưng có tìm thì cũng không thấy điểm sơ hở, hắn giận quá thành cười, nụ cười này khiến Chu Tinh tan nát cõi lòng.

"Vương gia, đều do thiếp thân, là lỗi của thiếp thân, nếu như không phải vì cứu thiếp thân, Vương gia cũng sẽ không biến thành như vậy..." Chu Tinh khóc không thành tiếng.

Triệu Ân nhìn sang, tuy trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Nhưng lúc này, nếu như chân của hắn nhất định không thể khỏi hẳn, thì hắn càng cần đến Chu đại phu, hắn đã vì bảo vệ Chu Tinh mà trả giá nhiều như vậy, hiện tại không thể lãng phí.

Kìm nén nỗi tức giận, Triệu Ân nghiêm túc nói: "Không sao, nàng không sao là tốt rồi."

Chu Tinh càng tự trách, bộ dạng này lọt vào trong mắt Triệu Ân, cũng coi như có chút an ủi.

Mạnh Nhu quỳ lẫn trong đám người, thấy bọn họ đối xử với nhau như thế, nhịn không được cười tự giễu.

Giống như mặc kệ ở nơi nào, luôn ra vẻ là một đôi ân ái trừ nàng ta ra.

Hết lần này tới lần khác chỉ có nàng ta không ai thương không ai đau lòng, trước kia ít nhất còn có mẫu thân, hiện tại thì sao?

Mẫu thân bởi vì Mạnh Uyển mà chết, bản thân không có khả năng tranh giành, lại không có con, tất cả mọi thứ là do ông trời đang đùa với nàng ta ư!

Bởi vì không phục, Mạnh Nhu bắt đầu không ngừng cầu kiến Thái tử phi, như Triệu Ân đã nói, tìm cơ hội gặp mặt Mạnh Uyển, câu dẫn Triệu Sâm.

Nhưng làm sao Mạnh Uyển có thể đồng ý được?

Cuối cùng, rơi vào bước đường cùng, Mạnh Nhu đành phải đi cầu xin Triệu Ân, Triệu Ân suy tư trong chốc lát, cho người vào trong cung truyền tin cho Đức phi.

Kết quả là mấy ngày sau, Mạnh Nhu rốt cuộc đã được như ý nguyện tiến cung, trên danh nghĩa là đi gặp Đức phi.

Hiện nay, Lâm quý phi bị Hoàng hậu trừng trị đã trở nên ngoan ngoãn, cũng không còn thực lực để phản kháng, ngược lại là Đức phi, người luôn có vẻ bình thường đã bắt đầu bộc lộ tài năng, chiếm được không ít sủng ái của Hoàng thượng.

Mạnh Uyển ở trong cung dưỡng thai được mấy ngày, nhớ tới lời nói của Vân Thủy đại sư, thì cảm thấy không thể kéo dài được nữa.

Chỉ là gần đây Triệu Sâm bề bộn nhiều việc, ngoại trừ đêm khuya, dường như nàng không thể gặp hắn. Bởi vì mang thai, nàng lại càng thích ngủ, kết quả là, thời gian của hai người luôn chênh lệch nhau, ai cũng không gặp được ai.

Bỗng một ngày, Mạnh Uyển mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, cuối cùng cũng chờ được Triệu Sâm.

Triệu Sâm đứng trước cửa tẩm điện, một thân cẩm bào màu vàng sáng có hoa văn rồng lượn, không nhanh không chậm đi về phía nàng, phảng phất như thần tiên trong tranh, rất không chân thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!