Hồ Long Du ở Tiên Cư là nơi rồng ở, quả đúng là như vậy, hồ nước có hình dạng như một cái đầu rồng và nơi mà Triệu Sâm dẫn Triệu Ân tới chính là nơi này.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở quán rượu Dao Trì bên hồ Long Du, Triệu Sâm xuống xe ngựa đầu tiên, Triệu Ân theo sát phía sau, Mạnh Uyển ngồi trong xe ngựa, có vẻ không muốn ra.
Triệu Sâm hỏi: "Sao nàng không xuống?"
Mạnh Uyển đáp: "Thời tiết quá nóng, hơn nữa…" Nàng muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, "Ta không muốn nhìn thấy Hiền Vương."
Đúng lúc ấy, Triệu Ân bước đến gần xe ngựa của bọn họ, hơn nữa Mạnh Uyển nói không nhỏ, hắn lại có chút công phu, cho nên đương nhiên là đã nghe thấy.
Biểu cảm của Triệu Ân lập tức thay đổi, hắn cười một cách miễn cưỡng, Triệu Sâm liếc mắt qua, che miệng ho một tiếng để giấu đi nụ cười trên khoé môi, ôn nhu nói: "Xuống đây đi, ngày mai ta sẽ không dẫn nàng đi nữa, được không?"
Mạnh Uyển mím môi, do dự một chút rồi bước xuống xe ngựa.
Bàn tay mịn màng trắng nõn đặt trong lòng bàn tay to lớn, Triệu Sâm nắm Mạnh Uyển đứng ở đó, quả nhiên là một đôi kim đồng ngọc bích.
Triệu Ân đứng một bên, lặng lẽ nhìn, hắn lại nghĩ đến mấy người phụ nữ ở nhà, cảm thấy vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Tuy trong phủ có Hiền vương phi Chu Tinh nhưng tính cách nàng ta quá mạnh mẽ, làm hắn không yêu thương nổi, Mạnh Nhu thì căn bản là không có chút tình cảm gì với hắn, cũng chẳng bao giờ quan tâm đến hắn. Triệu Ân cũng thế, hai người vốn chỉ muốn lợi dụng lẫn nhau. Còn người thiếp mang thai con của hắn, chẳng qua cũng chỉ là một màn diễn, lúc đứa trẻ được sinh ra, hắn mới nhìn nàng ta được vài lần, sao mà so sánh được cơ chứ.
Kết quả là, Triệu Ân phát hiện, hoá ra mình không có một hồng nhan tri kỷ nào.
Tại sao? Nỗi bất bình và sự không cam lòng trong ngực hắn càng ngày càng dâng cao, cho đến khi Triệu Sâm và Mạnh Uyển tiến vào quán rượu, đi vào trong gian phòng trang nhã, nỗi bất bình ấy đã lên đến đỉnh điểm.
"Chàng nhìn kìa, cái hồ này quả nhiên là giống như cái đầu rồng ấy." Mạnh Uyển kinh ngạc nói, "Nơi này đúng là có cảnh đẹp trời ban."
Triệu Sâm gật đầu phụ họa, Triệu Ân chậm rãi đi tới, nhìn theo, khó chịu nói: "Nghe nói cái hồ này là do con người tạc ra, có lẽ phải để Thái tử phi thất vọng rồi, ông trời cũng không rộng lượng như vậy đâu."
Mạnh Uyển nhìn về phía hắn, lông mày nhíu lại, sau đó cười nói: "Không sao, Nhị hoàng huynh không cần lo lắng, chỉ là một lời nói vui thôi, chẳng có cái gì đáng để thất vọng cả, nếu cảnh đẹp như vậy là nhờ bàn tay con người tạo nên, vậy thì chúng ta cũng nên vui mừng vì triều đình có nhiều người tay nghề giỏi mới đúng."
Triệu Ân nói: "Nếu theo lời Thái tử phi… thì chuyện gì cũng đáng để vui mừng rồi."
Mạnh Uyển cầm chặt tay Triệu Sâm, cười nói: "Nhị hoàng huynh nói đúng, đối với ta mà nói, chỉ cần có Thái tử điện hạ làm bạn, nơi nào cũng đẹp, nơi nào cũng tốt."
Triệu Ân liếc nhìn nàng rồi thu hồi ánh mắt: "Không còn sớm nữa, cũng đến giờ cơm trưa rồi, mấy gian phòng ở quán rượu này thật đặc biệt, mục đích hôm nay của ta chính là chiếm tiện nghi từ chỗ Thái tử, cho nên ta đành phải ăn chực hai người thôi."
Mạnh Uyển nở nụ cười đầy hàm ý, hai nam nhân nhìn về phía nàng, nàng che dấu nụ cười trên môi nói: "Thiếp thân thất lễ, điện hạ thứ tội."
Triệu Sâm hơi cong môi, gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ dung túng: "Không sao, hôm nay chúng ta ra ngoài, cứ đối xử với nhau như người nhà là được, không cần quan tâm đến địa vị cấp bậc. Ở đây chỉ có Nhị ca, Tam đệ và Tam đệ muội thôi, không có lễ nghi quần thần gì hết."
Triệu Ân nói: "Như vậy sao được, đã là lễ nghi thì không thể bỏ."
Mạnh Uyển giương mắt nhìn hắn, đây chính là câu mà Triệu Sâm thường xuyên nói nhất, không biết Triệu Ân học được từ lúc nào.
Triệu Sâm thản nhiên nói: "Không sao, Nhị hoàng huynh mau ngồi xuống đi, người đâu, mang thức ăn ra."
Triệu Sâm vừa dứt lời, liền có người đẩy cửa tiến đến, bắt đầu mang thức ăn lên.
Tuy người mang thức ăn lên mặc quần áo của thường dân, nhưng nhìn thế nào cũng không giống người dân bình thường. Triệu Sâm lặng lẽ bảo vệ Mạnh Uyển ngồi bên cạnh, lại để Triệu Ân ngồi bên kia, lần lượt có mấy tiểu nhị mang thức ăn lên.
Triệu Sâm nói: "Nhị hoàng huynh nếm thử đi, đây cũng là lần đầu tiên ta ăn ở đây, không biết hương vị thế nào, nghe nói đồ ăn ở đây cũng không tệ đâu. Nhưng dạo này, Nhị hoàng huynh được phụ hoàng coi trọng, chi phí ăn mặc đều là những thứ tốt nhất, có lẽ mấy thứ này sẽ không hợp khẩu vị của huynh đâu."
Ngươi nói ngược đấy à?! Lông mày Triệu Ân nhướn lên, vừa suy nghĩ vừa quan sát Triệu Sâm.
Hắn không hiểu nổi, tại sao Triệu Sâm lại nói những lời này. Nhưng không lâu sau đó, hắn đã biết tại sao rồi, bởi vì bọn tiểu nhị đang phục vụ kia bỗng nhiên móc dao ra, đâm về phía hắn ngồi, tất cả đều là thích khách!
Tuy Triệu Ân có chút công phu, có thể miễn cưỡng tránh được trận tập kích ấy, nhưng vẫn bị thương, bụng bắt đầu đổ máu, hắn vịn bàn mạnh mẽ đứng dậy.
Triệu Sâm lập tức nói: "Người đâu, bắt thích khách!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!