Chương 39: (Vô Đề)

Trần hoàng hậu luôn toát lên khí chất đoan trang nền nã, hòa ái thân thiện.

Nhưng bên trong nụ cười ung dung ấy, Mạnh Uyển lại cảm lại cảm thấy, bà không hề bình tĩnh như thế.

"Ban ghế ngồi cho Thái tử phi." Bà hơi hất cằm, tức khắc có tỳ nữ dọn ghế.

Mạnh Uyển tạ ơn, từ từ ngối xuống, vừa tính xem khi nào Triệu Sâm sẽ tới, vừa suy nghĩ nên ứng đối như thế nào.

Trần hoàng hậu quan sát nét mặt nàng một lúc, rồi không nhanh không chậm lên tiếng: "Gần đây cơ thể con khá hơn chưa? Nữ nhân sợ nhất  là bị ngã, hôm đó con và Sâm nhi lại đi quá vội vàng, cũng không tới chỗ Thái y bắt mạch kỹ xem sao."

Mạnh Uyển lễ phép đáp: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm, hôm đó sau khi trở về, Thái tử điện hạ đã đích thân truyền Thái y, thân thể con hiện cũng không có gì đáng ngại nữa."

Trần hoàng hậu nhàn nhạt  lên giọng: "Thật sao? Vậy thì tốt, bổn cung còn phải trông cậy vào đứa con trai con sinh cho Sâm nhi nữa đấy.  Tuy hiện tại, Sâm nhi đã là Thái tử, nhưng ở phía sau còn có Hiền vương lúc nào cũng chực sẵn như hổ rình mồi, Mạnh trắc phi của Hiền vương phủ vừa sảy thai mà đã có thêm một thị thiếp khác đang hoài thai, nếu để hắn nhanh hơn ta một bước, sau này, chúng ta khó có thể bảo toàn địa vị con nối dõi của Sâm nhi."

Mạnh Uyển mím môi: "Con sẽ nhớ kĩ lời mẫu hậu dạy dỗ." Trần hoàng hậu "Ừ" một tiếng, rồi đột ngột chuyển đề tài: "Nhìn thái độ của Lâm quý phi hôm ấy, hình như bà ta đã nắm chắc điểm yếu gì đó của con trong tay, rốt cuộc là chuyện gì?"

Quả nhiên là hỏi đến chuyện này, Mạnh Uyển hơi do dự, nhưng vẫn nói sự thật: "Đây cũng là chuyện con muốn báo cho mẫu hậu."

Trần hoàng hậu cong môi hỏi: "Vậy ư? Nói ta nghe xem."

Mạnh Uyển sắp xếp ý nghĩ rồi chậm rãi đáp: "Tạm thời thân thể con gặp chút vấn đề, nhưng rất nhanh sẽ được giải quyết. Chắc hẳn Lâm quý phi lấy tin tức từ Hiền vương, muốn vạch trần trước mặt mọi người, nhất định bọn họ đang có âm mưu gì đó."

Nhưng Trần hoàng hậu chỉ chuyên tâm để ý vế trước.

"Thân thể của con rốt cuộc là có vấn đề gì? Bị làm sao? Con định xử lý thế nào?"

Nếu là Mạnh Uyển trước kia, chắc chắn sẽ bị nghẹn họng, chẳng qua dạo này trải qua nhiều sóng gió, nàng ngày càng trưởng thành hơn, bình tĩnh đáp trả: "Thái tử điện hạ đã tìm thần y chữa trị cho con rồi, không bao lâu nữa, con có thể sinh hạ con nối dòng được rồi."

Giọng điệu mười phần tự tin, đáng tiếc Trần hoàng hậu nào có dễ dàng bỏ qua như thế.

"Uyển Uyển, con đừng trách bổn cung buông lời khó nghe, ai biết lúc nào bệnh mới dứt? Đối với tình hình hiện giờ, hãy thay Sâm nhi, tuyển chọn vài mối hôn sự tốt đồng thời cũng làm danh tiếng của con tốt theo. Dĩ nhiên, địa vị của đứa trẻ do chính phi sinh ra vẫn là tôn quý nhất, chờ con khoẻ hẳn, thì giúp chồng sinh con dưỡng cái cũng không muộn."

Mạnh Uyển trầm mặc, tựa như vô cùng đau lòng, cúi thấp đầu xuống, trông cực kỳ đáng thương.

Hành động ấy vô tình làm dâng lên sự cảm thông trong lòng Trần hoàng hậu, giọng nói của bà dần dần nhỏ nhẹ.

"Con hãy mở rộng lòng mình ra, bao dung một chút. Sâm nhi là cửu ngũ chí tôn, con nhìn xem, có khi nào hậu cung của Hoàng thượng không có người mới? Thật ra ta rất thấu hiểu tâm trạng của con, thiên hạ muốn minh quân, con lại chỉ cần một người chồng chung thủy, nhưng hai thứ đó không thể cùng hội tụ trong một con người được, nhất là người sẽ kế thừa đại nghiệp như Sâm nhi."

Trần hoàng hậu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm: "Giờ nơi đây chỉ có hai ta, bổn cung không cần vòng vo nữa, ta biết tính con ta, dù có nạp người mới vào, nó cũng tuyệt đối không quên con. Nếu con thật lòng yêu nó thì phải biết suy nghĩ vì nó mới phải." Người cười giễu: "Ta cũng cảm thấy bất lực, con xem, ta đã vào cung nhiều năm như vậy nhưng cũng đâu có sinh hạ được hoàng tử hay công chúa nào cho Hoàng thượng?"

Bỗng nhiên Mạnh Uyển ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu, nhẹ giọng gọi: "Mẫu hậu…"

Trần hoàng hậu ôn tồn nói: " Xương Văn hoàng hậu đã mất đó, cũng là mẹ đẻ của Sâm nhi, người mà Hoàng thượng chân thành yêu thương. Khi ta leo lên địa vị của bà ấy, chắc hẳn bên ngoài cũng đã có những lời đồn thổi không hay. Bổn cung không coi con là người ngoài, thật ra thì…" Người cụp mí mắt xuống, kể: "Hoàng thượng thấy ta khôn khéo, không đố kỵ, đưa ra điều kiện rồi ban vị cho bổn cung."

"Điều kiện đó… " Lời nói của người chậm dần và nhuốn màu bi thương: "Chính là cả đời ta không thể sinh đứa con của riêng mình."

Mạnh Uyển kinh hãi, dù có thiên tính vạn toán, nàng cũng không ngờ, đây lại chính là yêu cầu cuối cùng của Hoàng thượng.

"Hoàng thượng sợ ta sinh con, tình yêu thương và chiếu cố dành cho Sâm nhi sẽ biến chất, lo lắng bổn cung mưu hại Sâm nhi và nâng hài tử lên nối ngôi, vì thế…" Trần hoàng hậu buông tay: "Con hiểu không? Nếu nó thật lòng yêu con, thì ba ngàn mĩ nhân bên người cũng chẳng là gì hết. Con mới là tất cả với nó, còn nếu như con mất đi thì con trai con sẽ thay thế vị trí đó, trở thành người quan trọng nhất!"

Khuôn mặt nàng đầy u mê, Trần hoàng hậu thở dài: "Được rồi, bổn cung lời ít ý nhiều, con rất thông minh, hẳn biết mình nên làm thế nào chứ?"

Mạnh Uyển chỉ đành dạ vâng, Trần hoàng hậu mới để nàng đi.

Thời tiết tháng chín không quá nóng nực như trước, gió lướt nhẹ qua gò má, nàng không còn lòng dạ nào để vén tóc bên tai, nhưng lại có người nguyện ý làm giúp nàng.

"Đang suy nghĩ gì mà còn không thèm để ý tiếng ta gọi thế?"

Giọng nói của Triệu Sâm vang lên bên tai, Mạnh Uyển quay đầu, chăm chú quan sát ngón tay thon dài như ngọc của hắn, không khỏi thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!