Editor: Minh Hy
Beta: Tửu Thanh
Khôi giáp màu bạc, tóc đen tung bay, ngũ quan góc cạnh, mắt đen như ngọc, hắn cưỡi trên một chiến mã trắng như tuyết, dáng vẻ trẻ trung, anh dũng ấy có thể giam cầm trái tim mọi cô gái, gọi đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng không hề nói quá. Đây chính là ấn tượng đầu tiên về Triệu Sâm của Mạnh Uyển.
Hiện tại, vì chuyện Mục Đán quấy nhiễu biên giới mấy năm nay, Triệu Sâm mang quân xuất chinh lần nữa, trong lòng Mạnh Uyển hết sức bối rối.
Tình cảm của họ vừa tiến thêm một bước, thời gian bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn lại phải ra trận, không biết phải mất bao lâu, sớm thì mấy tháng, nếu lâu thì thậm chí là mấy năm, thêm nữa, đánh giặc nguy hiểm bốn bề, ai đoán trước được tương lai chứ?
Trong lòng Mạnh Uyển cực lực phản đối, trầm mặt suốt buổi cung yến. Dĩ nhiên, gặp loại việc này ai cười cho nổi, mặt mày mọi người âm u, trừ Mạnh Uyển thì đương kim Hoàng hậu là người mất hứng nhất.
Chuyện tranh ngôi Thái tử mới vừa yên ổn một chút, chỉ chờ Triệu Sâm leo lên quân vị, vì vẫn nắm chắc tình hình nên bọn họ cũng không vội vàng. Nhưng điều đó không có nghĩa là bà không cần hắn, thậm chí bà còn rất muốn con trai trấn thủ nơi này, mà Triệu Sâm lại bị Hoàng thượng đưa đi biên giới đánh giặc, bà muốn nhúng tay vào chuyện ngự tiền và chuyện bên ngoài cũng phải cẩn thận, chân tay bị bó buộc, có lẽ kế hoạch lúc trước sẽ bị trì hoãn.
Ngược lại người trong cuộc, Triệu Sâm, lại vô cùng bình tĩnh.
Từ khi nhận lệnh và tiếp tục ngồi thưởng yến đến khi bữa tiệc kết thúc, hắn vẫn vô cảm như thường.
Trước khi rời đi, Hiền Vương Triệu Ân tới gặp Triệu Sâm, hai người đối mặt, mặt Triệu Ân nhăn nhăn đầy vẻ khổ não khiến cho người khác rất khó chịu.
"Ôi, chưa qua mùa xuân mà Tam đệ đã phải đi xuất chinh đánh giặc, mùa đông ở Mục Đán đói khổ lại lạnh giá, đệ nhớ chú ý sức khỏe."
Triệu Sâm không mặn không nhạt đáp: "Hồi trước, đệ từng trú đông ở Mục Đán mấy năm, đâu giống Nhị ca sống trong nhung lụa ở kinh thành, Phụng
Uyên quen thuộc khí hậu nơi đó lâu rồi, Nhị ca không cần lo lắng. Sau khi Phụng Uyên khởi binh, người và Đại hoàng huynh nhất định phải nhớ quan tâm đến huynh đệ tỷ muội trong nhà đấy."
Nhắc tới Thái tử chẳng thà tát vào mặt Triệu Ân một cái còn hơn, hắn lập tức xụ mặt, lãnh đạm liếc Triệu Sâm nói: "Yên tâm đi, ta luôn nhớ, giờ không còn sớm, Tam đệ hãy về phủ chuẩn bị đi, cáo từ."
Dứt lời, hắn lập tức nhấc chân bỏ đi, để mặc Triệu Sâm đứng đó. Chu Tinh đi sau lưng hắn, đôi mắt phức tạp lướt qua Triệu Sâm.
Trước mặt mọi người, Mạnh Uyển không tiện thổ lộ tâm tình với Triệu Sâm, sau khi Hiền Vương rời đi, hắn cũng đi luôn, Mạnh thừa tướng dẫn nàng ra cửa cung, lên xe ngựa, xe chạy được một đoạn thì đột nhiên dừng lại.
Mạnh Uyển không yên tâm, cho đến lúc về đến nhà, nàng chờ phụ thân xuống xe trước, nhưng Mạnh thừa tướng không hề nhúc nhích, bình tĩnh ngồi tại chỗ khiến nàng thấy kì lạ.
"Phụ thân, sao người không xuống?" Nàng là phận con, đương nhiên muốn phụ thân xuống trước rồi mình mới xuống.
Mạnh thừa tướng quay đầu nhìn ngoài cửa xe kêu: "Con xuống trước đi." Mạnh Uyển khó hiểu, đang muốn hỏi lại, ông đã giơ tay lên tỏ ý nàng đừng hỏi nhiều, vì vậy nàng nhanh chóng bước xuống trước.
Khi chân chạm đất, đập vào mắt nàng là chiếc xe quen thuộc, rèm xe vén lên, Triệu Sâm đang ngồi ngay ngắn bên trong, ánh trắng soi sáng gương mặt hắn, mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ vô song, danh bất hư truyền.
Tinh Trầm vắng mặt, cả phu xe cũng biến mất, Mạnh Uyển vừa đứng vững thì xe ngựa đi lên một bước, Triêu Sâm chăm chú ngắm nàng, ánh mắt hút hồn khiến nàng quên hết mọi thứ xung quanh.
Hắn vẫy tay gọi nàng: "Uyển Uyển, lại đây."
Mặt mũi nàng hơi đơ đơ, không do dự, nghe lời tiến tới để hắn kéo lên xe ngựa.
Sau đó, nàng thấy hắn buông màn xe ngựa xuống, ngồi kế bên người nàng, cao quan nghiễm tụ (1), anh tuấn, phi phàm.
(1) Cao quan nghiễm tụ: tả trang phục cao quý hồi xưa của Nho Giáo như mũ kim quan, tay dài áo rộng; cao: cao quý, quan: mũ quan đội trong triều đình hồi xưa, nghiễm: rộng, tụ: tay áo.
"Tại sao chàng không kinh ngạc chút nào?" Thấy hắn tâm vững như núi, Mạnh Uyển không nhẫn nại gợi hỏi, "Chẳng lẽ chàng đã biết việc xuất chinh từ trước?"
Triệu Sâm khẽ mỉm cười nhìn nàng, nụ cười hơi tráo trở, hắn nhẹ giọng trả lời: "Ừ, biết lâu rồi."
Kiếp trước, vào thời điểm này, hắn cũng phải đi đánh giặc, khổ nỗi lúc ấy Mạnh Uyển luôn quan tâm đến Tô Ký Trần, còn đang nóng lòng muốn bỏ trốn với đối phương, làm gì để ý chuyện của hắn? Sợ rằng căn bản không biết. Thậm chí, đêm trước khi hắn phải ra trận, nàng còn chạy đến cầu xin hắn tác thành cho hai người, đương nhiên là lúc ấy, trái tim hắn bị đâm cho một nhát dao chí mạng rồi.
Chẳng qua hắn sẽ không bao giờ kể những chuyện này ra, hắn giải thích: "Trước kia ta từng giao thủ với Mục Đán, sớm biết tên đó sẽ còn tái chiến nên gửi thám tử dò la bên kia, có lẽ ta biết chuyện này trước cả phụ hoàng."
Mạnh Uyển hiểu ra, ngây người nhìn chăm chú gương mặt anh tuấn của hắn, lúc nào hắn cũng nói một cách nhẹ nhàng, giọng nói nhỏ nhẹ tỏ ra rất ôn nhu, dù hắn không thể hiện ra nhưng nàng luôn cảm thấy, trong lòng hắn nhất định đang rất khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!