Chương 29: (Vô Đề)

Trong Quan Sư cung, Hoàng hậu và Hoàng thượng đều đang ngồi ở đây, Thái y đang bẩm báo tình trạng của Lâm quý phi, nhìn dáng vẻ ủ dột của các thái y đang đứng khắp phòng, chắc hẳn đứa trẻ đã không giữ lại được.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, long thai của quý phi nương nương không còn nữa rồi ạ."

Khi Viện phán của thái y viện vừa nói xong, nữ nhân yếu ớt nằm trên giường chợt mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén đến đáng sợ.

Hoàng thượng im lặng trầm ngâm, Lâm quý phi nhanh ngồi dậy kêu: "Bệ hạ…" Khuôn mặt đầy tuyệt vọng nói lớn: "Bệ hạ… đứa trẻ của chúng ta mất… rồi."

Hoàng thượng đi nhanh tới bên mép giường ngồi xuống, nắm tay nàng ta nói nhẹ: "Ái phi, không sao cả, nàng vẫn có thể mang thai lần nữa mà, bây giờ thân thể nàng quan trọng hơn."

Lâm quý phi rưng rưng, môi lại cố mỉm cười, gương mặt khổ sở lại cố tỏ ra thật vui vẻ khiến người khác đau lòng gấp bội: "Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây. Nhưng chẳng phải Hoàng hậu nương nương đã đưa tới một bức Bách Tử đồ (1) tới, vậy sao đứa trẻ của thiếp lại mất cơ chứ?"

(1) Bách Tử đồ: Là bức tranh điêu khắc từ gỗ, vẽ những đứa trẻ đang chơi đùa. Bức tranh thể hiện một niềm mong muốn lớn lao thế hệ đi trước muốn dành cho các thế hệ sau luôn được sống trong bình yên. Có được một sức khỏe tốt, có những niềm vui trẻ thơ không thể quên..

Ngay lúc này, bỗng nhiên một thái y trẻ tuổi trung trực trầm mặc bước đến trước mặt Hoàng thượng, cúi đầu khom người nói: "Hoàng thượng, có thể để thần xem qua bức tranh kia được không?"

Hoàng thượng phất tay, ra lệnh: "Mau đưa bức Bách Tử đồ kia cho thái y xem."

Nô tỳ của Quan Sư cung nghe vậy lập tức kêu người mang bức Bách Tử đồ kia đến, thái y trẻ tuổi cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt, rồi mở miệng: "Hoàng thượng, bức Bách Tử đồ để cầu thai này bị người khác xông hương, người bình thường ngửi không sao, nhưng sẽ gây hại đến thân thể của nữ nhân mang thai."

Lâm quý phi nghe thấy tức khắc khóc lớn: "Hoàng thượng! Thái y đều nói như vậy, mà người vẫn tiếp tục bảo vệ cho Hoàng hậu sao? Hoàng thượng!!!"

Vẻ mặt Hoàng thượng lạnh nhạt, chỉ liếc thoáng qua Hoàng hậu, tiếp lời: "Trương viện phán, ngươi nhanh tới xem xét bức Bách Tử đồ đi."

Trương viện phán của Thái Y viện nghi ngờ kiểm tra bức tranh đó theo ý của Hoàng thượng, sau khi nhìn xong, để chắc chắn, ông kêu các thái y khác cùng thảo luận nghiên cứu, qua hồi lâu mới kết luận: "Hoàng thượng, Từ thái y nói không sai, quả thật bức Bách Tử đồ này bị kẻ khác giở trò."

Cõi lòng Lâm quý phi tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm Trần hoàng hậu, nhưng Trần hoàng hậu lại im lặng bình thản, đứng đó không hề nhúc nhích.

Thấy vậy, Lâm quý phi quay mặt nhìn Hoàng thượng, đương kim thánh thượng Triệu Tuyển Dật từ từ đứng lên, bước đến trước, cẩn thận quan sát bức Bách Tử đồ ấy, lát sau quay người nói: "Nhưng ái phi à, chuyện này cũng không thể trách Hoàng hậu."

Lâm quý phi vô cùng khiếp sợ: "Tại sao?"

Hoàng thượng có vẻ khó xử bất đắc dĩ, giật giật khóe miệng giải thích: "Bởi vì Hoàng hậu đã chỉ định nô tài kiểm nghiệm hết những bức họa này ngay trước mặt trẫm, hơn nữa người dâng bức họa đó lên cũng là của trẫm, lẽ nào nàng không tin người của trẫm ư?"

Mặt Lâm quý phi tái nhợt thốt lên: "Sao thiếp không tin người được chứ? Nhưng nô tài thì sao? Lỡ như có ai đó hối lộ…"

Nàng ta chưa kịp nói hết lời, tất cả nô tài đi theo Hoàng thượng đồng loạt quỳ xuống, âm thanh ủy khuất xin tha mạng làm Lâm quý phi khiếp sợ quên nói tiếp, ánh mắt Hoàng thượng nhìn nàng ta lạnh dần.

"Thế nào, ái phi nghĩ ngay cả trẫm cũng không thể nhìn thấu lòng người? Hay nàng thấy trẫm sẽ mặc kệ cho phi tần, thậm chí Hoàng hậu dùng mưu mẹo để đùa bỡn trẫm?"

Lời nói này đã thành công làm Lâm quý phi chột dạ, nàng ta cũng không rên la gì nữa, giả bộ đau lòng khổ sở nằm ngã xuống giường, nhẹ nhắm mắt lại.

Hoàng thượng nhàn nhạt lên tiếng: "Trương viện phán, ngươi nhất định phải trị bệnh tận gốc cho Lâm quý phi, còn rốt cuộc do kẻ nào động tay động chân thì Hoàng hậu hãy xử lý ổn thỏa, trẫm đi trước."

Sau khi Trương viện phán tuân chỉ và Trần hoàng hậu cung tiễn thánh thượng thì Hoàng thượng nhanh chóng rời khỏi.

Trần hoàng hậu đứng ở mép giường, nhìn Lâm quý phi luôn ngông cuồng ngạo mạn từ trên xuống một hồi, giống như đang nhìn một gã hề rất tức cười đang nhảy nhót.

"Muội muội đã đỡ hơn chưa?" Trần hoàng hậu mỉm cười an ủi: "Cứ yên tâm, bổn cung nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, đòi lại công bằng cho muội muội."

Lâm quý phi mở mắt ra cười lạnh nói: "Không cần đâu, thần thiếp vô phúc, mạng nhỏ, Hoàng hậu nương nương khỏi phải nhọc lòng."

Trần hoàng hậu đáp: "Sao thế được? Trong hậu cung này, muội muội được bệ hạ sủng ái nhất, muội mà cũng vô phúc, vậy những muội muội khác làm sao đây?"

Lâm quý phi không hề giận mà lại cười bảo: "Cho nên Hoàng hậu nương nương định làm gì?"

"Bức Bách Tử đồ đó bị động thủ ngay trong cung của muội muội, bây giờ chắc muội cũng khó chịu trong người, nên tất nhiên bổn cung sẽ thay muội thanh lý môn hộ. Hoàng thượng đã hạ chỉ cho bổn cung giải quyết, vì vậy muội nên an tâm chăm sóc thân thể, chờ hoài long thai của Hoàng Thượng lần nữa, đừng bận tâm làm gì cho khổ." Vừa nói xong, Trần hoàng hậu mặc kệ Lâm quý phi, chậm rãi rời đi.

Lâm quý phi nằm trên giường suy tính ngọn nguồn chuyện này, phát giác ra mọi chuyện xảy ra đều do âm mưu của con mụ tiện nhân Hoàng hậu kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!