Chương 26: (Vô Đề)

Mọi người đã đến đông đủ, thái tử gia cũng bắt đầu thu xếp để mọi người đi chọn ngựa thích hợp với mình.

Nơi này là bãi săn hoàng gia, đương nhiên các vị hoàng tử công chúa đều có ngựa nuôi sẵn ở đây, những người khác thì phải chọn ngựa khác.

Mạnh Uyển và Cửu công chúa đứng không xa Hiền vương, mà vừa hay hắn ta lại đứng chắn giữa hai người và Triệu Sâm. Triệu Sâm mượn Triệu Ân để che giấu ánh mắt liên tục nhìn về Mạnh Uyển của mình. Thế nhưng việc này không những khiến Triệu Ân mất tự nhiên mà còn khiến thái tử gia cũng chú ý.

Tam đệ này, rõ ràng đi cùng với mình, sao giờ cứ liếc mắt sang nhị đệ mãi vậy? Rốt cuộc là có ý gì?

Hắn đang nghiêng về phía ai?

Triệu Ân chọn một con ngựa, rời đi nhanh. Chu Tinh là con gái Chu đại phu, trước kia thường có cơ hội đến bãi săn săn bắn, vì vậy kĩ năng chọn ngựa thuần thục, không lâu sau liền có một con ngựa tốt.

Ngược lại, Mạnh Nhu đi cùng vẫn chưa chọn được ngựa, mắt thấy Mạnh Uyển đang đi về hướng một chú ngựa trắng nhỏ nhắn, có vẻ vô hại, nàng ta lập tức bước nhanh, đoạt ngựa trước mặt Mạnh Uyển. Nàng ta cầm dây cương nói với Triệu Ân: "Vương gia, thiếp thân chọn ngựa này nhé? Áo quần hôm nay của thiếp thân không thích hợp để săn bắn, ở bên xem náo nhiệt thôi."

Chu Tinh cười một tiếng, sau đó tiêu sái trèo lên ngựa.

Triệu Ân nhìn chằm chằm con ngựa kia một lúc mới gật đầu: "Tùy nàng." Dứt lời, hắn ta cũng trèo lên một con ngựa đen cao lớn.

Mạnh Nhu lên ngựa, như cười như không nhìn về Mạnh Uyển. Mạnh Uyển vẫn bình thản nhìn về hướng những chú ngựa khác, đang định chọn bừa một con thì Triệu Sâm cưỡi một con ngựa trắng xuất hiện.

Nàng dừng bước, mỉm cười với hắn. Triệu Sâm dắt ngựa đến trước mặt Mạnh Uyển, nhét dây cương vào tay nàng.

"Đây là ngựa của ta, nàng cưỡi đi."

Nói xong, miệng hắn nhếch nhẹ lên, nụ cười này không biết đã khuynh đảo bao nhiêu thiếu nữ ở đây. Ngay cả Cửu công chúa cũng thừa nhận không thể bới ra một khuyết điểm nào ở tam ca của mình, có ca ca như vậy rất dễ phải ở giá đó… Bởi vì tìm phò mã như thế nào cũng cảm thấy không vừa lòng, vẫn còn kém một chút.

Triệu Ân nói bâng quơ: "Lần này Tam đệ ghê gớm thật, ngày thường ngựa kia không cho ai đụng đến, lần trước ta muốn thử liền bị nó đạp ngã ngửa, đệ nghĩ Mạnh tiểu thư có thể cưỡi nó sao?"

Triệu Sâm bình tĩnh nói: "Thử xem sẽ biết." Nói xong, hắn nhìn sang Mạnh Uyển, rồi lui ra sau vài bước, giơ tay lên, "Mời Mạnh tiểu thư."

Ánh mắt vừa rồi đã làm Mạnh Uyển yên tâm hơn, biết là không vấn đề gì, nàng rất yên tâm lên ngựa. Ngựa này quả nhiên không động đậy, nhìn có vẻ còn ngoan ngoãn hơn tiểu bạch mã của nàng.

Mặt mũi Triệu Ân bây giờ đen hết trông thật khó coi, giọng cũng trầm xuống: "Ừ, không tệ, đúng là ngựa theo chủ, không tốt với ai, chỉ tốt với mỗi nữ nhân."

Lời này có chút sai rồi, Triệu Sâm không đối tốt với người khác, chỉ tốt với Mạnh Uyển thôi biết không?

Tĩnh An công chúa đang muốn phản bác thì thấy Triệu Sâm nháy mắt với mình, đành nhịn lại.

"Hai vị hoàng huynh đừng nói đùa nữa, không còn sớm nữa, đừng để buổi săn của thái tử bị trễ."

Triệu Sâm nói xong, lên một con ngựa khác mà Tinh Trầm vừa thay. Mặc dù con ngựa đó không oai phong bằng con ngựa lúc nãy, những khí chất khi Triệu Sâm ngồi lên cũng vượt xa không ít người.

Thái tử không có náo nhiệt để xem, bỗng mất hứng: "Vậy lên đường đi! Đã chuẩn bị xong hết chưa? Các cô nương không nên cậy mạnh, cứ ở xa xem là được rồi. Lỡ có chuyện gì xảy ra, ta không chịu trách nhiệm hết được đấy nhé."

Tĩnh An công chúa khẽ cười: "Đại hoàng huynh, huynh đừng coi thường nữ tử bọn muội, hay là hôm nay bọn muội thi đấu với huynh, xem ai săn được nhiều mồi hơn?"

Thái tử nghe vậy thì cao giọng: "Được, nếu hôm nay muội thắng, ta sẽ tặng muội cây roi Kinh Trập muội vẫn muốn."

Tĩnh An nghiêng đầu, "Vậy lỡ người khác chiếm hạng quán quân thì sao?"

*****

Thái tử gia cười hào sảng: "Đơn giản thôi, hôm nay, đã là bổn thái tử mời mọi người đến đây, tất sẽ có thưởng. Bổn thái tử có một cây bảo kiếm sắc bén, một cây roi truyền từ đời này sang đời khác, một bức thư pháp quý có bút tích của Nhan Đạo được mang trong cung tới. Hôm nay ba người có hạng cao nhất sẽ có được ba món bảo vật này."

Vừa nghe đến bút tích của Nhan Đạo, hai mắt Mạnh Uyển sáng rực lên. Nhưng lại nghĩ đến kĩ thuật cưỡi ngựa của mình đành cụp mắt, cũng không chú ý đến Triệu Sâm đã thu hết biểu cảm của nàng vào mắt.

Nhờ có phần thưởng, lòng hăng hái trong mỗi người có vẻ tăng lên nhiều. Cửu công chúa có lẽ đã quyết tâm giành được cây roi kia, lập tức đánh ngựa, vụt biến vào trong rừng.

Thụy vương Triệu Thành đi đứng không khéo, chỉ cưỡi ngựa chậm rãi mà đi, tốc độ không khác nhóm khách nữ là mấy. Thái tử và Triệu Sâm liếc nhau một cái rồi cùng cưỡi ngựa bỏ đi. Mạnh Uyển nhìn bóng lưng bọn họ, cũng định đánh cương đi về phía trước. Ngựa chạy rất ngoan, không hề giống như Triệu Ân nói, ngược lại còn thông minh nữa. Lẽ nào Triệu Sâm đã từng huấn luyện?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!