Tĩnh An công chúa là con gái thứ chín của đương kim hoàng thượng, mọi người thường gọi là Cửu công chúa. Cửu công chúa là người thoải mái hào phóng, mặc dù thân là người trong hoàng gia, nhưng rất không ưa những quy củ cung đình. Chỉ là ở trước mặt hoàng thượng thì vô cùng ngoan ngoãn, sự đối lập tính cách khiến hoàng thượng có vẻ rất hưởng thụ, rất sủng ái nàng, gần như muốn gì được nấy.
Do đó, trước khi thái tử gia tổ chức đi săn, Cửu công chúa tự phát thiệp mời Mạnh Uyển, Mạnh thừa tướng xem xong lời lẽ trong thiệp, tâm tình cũng bay đi không còn một mảnh.
Mạnh Uyển đứng một bên, không biết giả vờ làm cái gì, nhấp một ngụm trà xong nói: "Phụ thân, con có chuyện muốn nói với người."
Mạnh thừa tướng nhướng mày, ý bảo nàng nói tiếp.
Mạnh Uyển hạ giọng: "Tuy đại tỷ đã đến Hiền vương phủ, Lâm di nương trong phủ đau khổ chắc không phải giả, nhưng con cảm thấy không an lòng. Bà ta chắc rất hận chúng ta, con sợ bà ta sẽ…" Nàng biết dừng đúng chỗ, sau đó gợi một chuyện lên, "Dù gì người cũng biết đấy, hôn sự của đại tỷ là do Lâm quý phi nhúng tay vào, Lâm quý phi đời nào chịu làm ăn lỗ vốn…"
Mạnh thừa tướng không ngờ nàng còn biết nói chuyện chính sự, nghe xong nhìn nàng, không rõ có ý cười không: "Không ngờ Uyển Uyển cũng có lúc nghĩ đến nguy nan trong yên bình."
"Người đừng cười con, con thật không so được với người khác, chỉ ỷ lại vào phụ thân thôi." Mạnh Uyển ăn ngay nói thật.
Mạnh thừa tướng thản nhiên nói: "Con cứ yên tâm, tạm thời Lâm quý phi không có động tĩnh gì đâu, muốn có động tĩnh vẫn phải chờ Nhu Nhi nắm được tâm Hiền vương đã."
"Vậy ạ?" Xem ra tên Triệu Ân kia cũng không phải đèn cạn dầu, chỉ là, "Con có cảm giác, Lâm quý phi và Hiền vương có mối quan hệ nào đó, tuy hai người sau này có thể xảy ra xung đột, nhưng ít nhất hiện tại vẫn đứng chung một chiến tuyến, việc hợp tác sẽ rất nhanh đến thôi." Nàng thở dài, "Aizz, nếu có thể khiến Lâm di nương lại mắc lỗi rồi chuyển đến thôn trang khác thì tốt rồi."
Mạnh thừa tướng đáp: "Con tưởng vi phụ không muốn thế sao? Nếu có thể, lần trước bà ta và đại tỷ con hại con đã chết ngàn vạn lần rồi. Chỉ là ngày nay Lâm quý phi được sủng ái, một mực làm chỗ dựa cho Lâm di nương. Chúng ta không lỗ mãng được, lỡ Lâm quý phi gây bất lợi cho con thì sao?"
Nhìn Mạnh Uyển hơi buồn rầu, Mạnh thừa tướng không còn cách nào khác, đành phải nói: "Được rồi, trước mắt con cứ đi chơi giải sầu đi, thiệp mời này Cửu công chúa gửi, vi phụ đằng nào cũng không từ chối được."
Mắt Mạnh Uyển chợt sáng ngời: "Người đồng ý thật?"
"Nhưng trước nay con cưỡi ngựa không giỏi. Nói là săn bắn, con đừng có cậy mạnh, cứ xem náo nhiệt là được." Mạnh thừa tướng dặn dò.
Mạnh Uyển gật đầu lia lịa: "Phụ thân yên tâm, con biết rồi, còn mấy ngày nữa mới khởi hành, con vẫn kịp luyện tập."
"Cũng được, bảo Hàn Ninh dạy con đi, người khác ta không an lòng." Mạnh thừa tướng vừa rời đi, Mạnh Uyển liền lao đi tập cưỡi ngựa.
Mạnh Uyển và Hàn Ninh đứng trên một khoảng đất rộng nhất tướng phủ. Chỗ này cách chỗ nàng ở không xa, được cái nằm góc đông bắc, không có người qua lại, rất yên tĩnh, rất phù hợp để luyện tập.
Tất nhiên, nếu nàng biết vì yên tĩnh mà Tô Ký Trần cũng dọn phòng học đến đây, có chết nàng cũng không tới.
"Tiểu thư từ từ thôi, vẫn còn nhiều thời gian." Hàn Ninh dắt dây cương ngựa, "Đây là tiểu bạch mã thuộc hạ chọn cho tiểu thư, tên là Tuyết Phong, rất ngoan ngoãn nghe lời. Sau này tiểu thư sẽ cưỡi nó."
Mạnh Uyển khẽ giật mình, thắc mắc: "Không phải mọi người đến bãi săn mới chọn ngựa sao?"
Phù Phong phụ họa: "Đúng thế, sao chúng ta lại tự mang ngựa?"
Hàn Ninh trả lời: "Tướng gia không yên tâm ngựa ở nó mới để thuộc hạ chọn ngựa cho tiểu thư mang đi."
Đây là sợ ngựa có người động tay đông chân đấy à… Phụ thân thật cẩn thận. Mạnh Uyển tự thẹn không bằng. Bãi săn là do thái tử gia sắp xếp, tất nhiên cũng có người trong nội cung đi theo, không cẩn thận sẽ có người của Lâm quý phi trà trộn vào. Nếu nàng có gì không may tức là tốt cho bọn họ, do đó nàng phải đề phòng hơn.
"Nhưng thế này có khiến người ta dị nghị không?" Mạnh Uyển nhíu mày hỏi, "Dù sao thì đây là cuộc săn thái tử mở, con cái vương tôn đại thần, các nhà trọng thần đều đi, họ dùng ngựa ở bãi săn mà riêng ta… thì không ổn lắm."
Hàn Ninh cười đáp: "Tiểu thư yên tâm, ngày đến bãi săn, thuộc hạ sẽ đưa ngựa đến trước, để người trông thật kĩ. Người khác chắn chắn không chọn con ngựa nhỏ như thế này đâu."
"Vậy làm phiền Hàn thống lĩnh." Mạnh Uyển sờ đầu ngựa. Tuy vóc người có hơi nhỏ, nhưng đúng là rất có linh khí, đến nàng là một tiểu thư không am hiểu cưỡi ngựa mà cũng muốn thử một lần.
Lúc nàng đang tập, Tô Ký Trần đột nhiên xuất hiện ở hòn non bộ cách đó không xa.
Hắn đọc sách chán quá, muốn ra ngoài hít thở không khí, vốn không phải đến chỗ này, nhưng ma sai quỷ khiến thế nào lại bước đến, không ngờ cái nơi bình thường vắng lặng này hôm nay lại có tận ba người tụ họp.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp phía xa xa, Tô Ký Trần cảm thấy thấy tất cả những từ ngữ mĩ miều đều không thể dùng thể hình dung nổi nàng. Đúng là một đóa mẫu đơn quốc sắc. Chẳng qua ấn tượng về hắn của nàng không tốt, ban đầu ở Cam Lâm đã biết nàng không phú thì quý, ai dè đúng thật là thiên kim thừa tướng, chứ chưa kể nàng đã đính hôn với Đoan vương, sau cập kê sẽ thành hôn. Cho dù hắn thi đỗ trạng nguyên cũng không thể nào so sánh với Đoan vương được.
Nói tóm lại, hắn không có một chútt cơ hội nào hết.
Hơi thất thần, nhưng đành chấp nhận, Tô Ký Trần lui ra phía sau vài bước, nhìn nàng từ phía xa, coi như giảm bớt nỗi niềm nhớ nhung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!