Chương 2: (Vô Đề)

Lúc Mạnh Uyển tỉnh lại lần nữa đã thấy bản thân đang ngủ ở khuê phòng của chính nàng thời thiếu nữ.

Mạnh Uyển ngạc nhiên phát hiện, người vốn dĩ đã phải mang theo tất cả mọi oán niệm rồi biến mất như nàng lại được trở về khoảng thời gian trước khi xuất giá.

Đã sống qua một đời, nhân sinh của nàng đúc kết ra được tám chữ: "Sống mà hồ đồ sẽ chết vì uất ức".

Dù là cùng phu quân cử án tề mi (1), hay là cùng mẹ chồng vạch lá tìm sâu, trên mặt đều là tâm ý tương thông, sau lưng đấu trí.

(1) Cử án tề mi ():  Đời Đông Hán, bà "Mạnh Quang" dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý)

Như vậy thật sự rất khó coi.

Mạnh Uyển là con gái dòng chính của đương kim Thừa Tướng, kinh tài diễm tuyệt thiên hạ đều biết, vốn định gả cho Tam điện hạ Triệu Sâm, mỹ nam quyền lực nhất thiên hạ.

Đây cũng được coi như một giai thoại. Nào biết, vung tay một cái, nàng đã tay không tấc lụa mà bỏ trốn cùng môn khách của phủ Thừa Tướng.

Thế nhưng Tam điện hạ lại vô cùng rộng lượng không chấp với bọn họ. Chẳng những không truy cứu việc Mạnh Uyển từ hôn, ngược lại còn khuyên Thừa Tướng nén bi thương để chuyện thuận theo tự nhiên, nhanh chóng tha thứ cho Mạnh Uyển, nếu không đến lúc nàng sinh em bé, ông có muốn làm tổ phụ thì cũng đã quá muộn rồi.

Lại nói đến Mạnh Uyển và Triệu Sâm, thật ra bọn họ cũng không thân mật lắm. Tuy rằng hai người đã sớm có hôn ước, nhưng số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay và hầu hết những lần Mạnh Uyển nhìn thấy Triệu Sâm đều là lúc hắn dùng bộ mặt nghiêm túc nặng nề trách móc thuộc hạ và phụ thân nàng.

Hắn là loại người có thể đối xử với mọi người bình đẳng như nhau. Cũng chính vì hắn công chính liêm minh và có thủ đoạn mạnh mẽ mà được Hoàng Đế yêu thích vô cùng, chỉ hận không thể nhượng ngôi lại cho hắn ngay tuổi trung niên. Nhưng Tam điện hạ lại là người hiếu thuận một cách cố chấp, trừ phi hoàng đế thật sự già rồi, nếu không dù thế nào, hắn cũng không chịu sớm tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, lại càng không hứng thú với vị trí Thái Tử.

Mạnh Uyển thật sự không thể nhìn thấu nam nhân này, cũng đã biết mình không thể tuyệt đối khống chế được hắn, cho nên nàng không muốn nói chuyện cưới hỏi với hắn, mãi cho đến khi nàng gặp Tô Ký Trần.

Tô Ký Trần đối xử với nàng rất tốt, tuấn tú lại có tài văn chương nổi bật. Hắn chính là điển hình cho tuổi trẻ tài cao, chỉ có điều không có chí, không có đường làm quan.

Thừa Tướng đại nhân tiếc nhân tài, giữ Tô Ký Trần lại như môn khách, không biết là đã dẫn sói vào nhà, quấy rầy cả nửa cuộc đời thanh tịnh của chính mình.

Mạnh Uyển và Tô Ký Trần sau khi bỏ trốn cũng đã chịu nhiều đau khổ, sau khi hai người chính thức ở bên nhau mới phát hiện ra môn đăng hộ đối thật sự rất quan trọng. Mẫu thân Tô Ký Trần đã vụng trộm bán sạch tất cả trang sức Mạnh Uyển mang từ nhà, còn giữ hết tiền, đến con trai của bà cũng giam giữ đến không ra hình người.

Về sau, Mạnh Uyển hai năm trôi qua vẫn không có con, bà bắt Tô Ký Trần cưới thêm thiếp, tiểu thiếp kia cũng là hồ ly tinh, không bao lâu đã mang thai, còn chia rẽ quan hệ của Mạnh Uyển và Tô Ký Trần.

Mạnh Uyển ỷ vào thân phận mình, không so đo với nàng ta. Nàng chẳng ngờ rằng đi nhầm một bước khiến nửa đời sau của nàng thê thảm vô cùng.

Mạnh Uyển bị tiểu thiếp kia hãm hại, chỉ trích nàng mưu toan hại chết đứa bé. Nàng tức giận cãi nhau với Tô Ký Trần một trận rồi bị hắn đuổi khỏi nhà.

Dường như hắn không ngờ, hắn đã từng hứa hẹn —— "Một đời một kiếp một đôi người." với nàng, nhưng cuối cùng có nam nhân nào làm được?

Sau khi rời khỏi Tô Ký Trần, Mạnh Uyển chưa từng trở lại phủ Thừa Tướng. Nàng biết nếu nàng trở về, phụ thân nhất định sẽ không bỏ mặc nàng, nhưng nàng không còn mặt mũi để gặp phụ thân nữa.

Lúc chết, nàng đã rất hối hận, hối hận bản thân tùy hứng tự cho là mình thông minh. Nếu như Mạnh Uyển chịu gả cho Triệu Sâm, nàng cũng không liên tục mắc sai lầm, để rồi phải rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Nhưng dù có hối hận hay oán trách thì việc cũng đã xảy ra, làm sao thay đổi được nữa, nàng chỉ có thể ôm hận mà đi, không thể tiếp tục số mệnh ở kiếp này.

Nàng đâu biết, khi mở mắt ra lần nữa, tất cả như một giấc mộng Hoàng Lương (2), nàng sẽ được làm lại lần nữa?

(2) Mộng Hoàng Lương () Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Khi tỉnh lại mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ở đây tác giả muốn nói đời trước của Mạnh Uyển chỉ như một giấc mộng ngắn ngủi

Năm Mạnh Uyển gặp Triệu Sâm, nàng mới tám tuổi.

Nàng vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Sâm là ở đình thủy tạ Điêu Lan Ngọc Thế, trong ngày xuân có chút gió lạnh nàng mặc một chiếc váy phong phanh chạy trốn, bước chân linh hoạt lạ thường, váy xanh nhạt như tranh vẽ xuyên thẳng qua hành lang, cùng với gió nhẹ thổi bay mầm liễu xanh mới chớm, nhìn từ xa như tiên cảnh Dao Trì khiến người ta không thể rời mắt.

Chỉ là, nha hoàn đuổi theo sau lưng nàng làm cảnh sắc mất đi vài phần duyên dáng, bọn họ xách váy đuổi theo Mạnh Uyển đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, đôi mắt không dám rời khỏi cô bé chạy phía trước. Nếu tiểu thư không may xảy ra chuyện, sợ rằng các nàng cũng không giữ nổi cái đầu.

Phải biết rằng, cô bé này chính là hòn ngọc quý trên tay Thừa Tướng, phu nhân của Mạnh thừa tướng qua đời chỉ để lại một đứa con gái, ông hận không thể đem bảo bối này giấu trong tim, ai cũng không cho nhìn.

Không ngừng chạy lại làm cho tiểu Mạnh Uyển toàn thân tràn đầy mồ hôi, nàng quay đầu lại nhìn những động tác buồn cười của bọn nha hoàn, tiếng cười khanh khách êm tai tựa chuông bạc.

Thế nhưng nàng quá đắc ý, vừa mới chê cười người khác, bản thân lại không may gặp báo ứng, sơ ý bước hụt, thẳng tắp từ trên cầu ngã xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!