Cả đêm nay Mạnh Uyển không ngủ yên được, bị giật mình tỉnh dậy mấy lần liền. Định gọi Phù Phong lấy cho mình chút nước thì sợ làm phiền người khác nên đành phải nằm yên một chỗ, mở to mắt ngẩn người nhìn nóc giường.
Tấm rèm sa che giường được làm từ chất liệu rất tốt, sờ vào cảm thấy rất mềm mại. Bỗng bên ngoài nổi lên một trận gió, tấm rèm bị thổi bay lên, trong bóng đêm, Mạnh Uyển trừng mắt lên nhìn thì phát hiện người đứng ngoài rèm không phải Phù Phong mà là một người khác.
Mặc dù rất muốn hét lên nhưng nàng lại nhịn xuống, bởi vì nàng đang cố gắng nhìn rõ người đó là ai.
"Sao lại là chàng?" Nàng nắm chặt chăn ngồi dậy, hạ giọng hỏi: "Đã trễ vậy rồi, chàng còn tới đây làm gì?" Nàng thấy bên ngoài trừ ánh đèn gác đêm leo lắt thì vẫn còn tối om nên tiếp tục hỏi: "Chàng lén vào à?"
Triệu Sâm ngồi bên giường, sắc mặt không đổi vuốt ve lọn tóc dài bên tai, bình tĩnh nói: "Ta nhảy cửa sổ vào đấy."
"…" Khóe miệng Mạnh Uyển ra sức co giật, "Không ngờ tam điện hạ ngày thường coi trọng lễ tiết như vậy mà lại nhân lúc đêm khuya nhảy vào khuê phòng nữ tử, quả thật vượt xa bọn hái hoa tắc rồi, nếu bị người khác biết thì tên tuổi anh hùng đều chẳng còn đâu."
"Ta không đến khuê phòng nữ tử nào cả, chỉ đến chỗ nàng thôi. Ở đây chỉ có hai ta, nếu bị người khác biết, cũng là do nàng nói ra."
Hắn cúi đầu nhìn nàng, mắt đen lay láy, răng trắng môi hồng, khóe miệng cong lên đẹp mắt.
Mạnh Uyển mấp máy môi mãi, một lúc sau mới bĩu môi nói: "Ta sẽ không nói ra."
"Vì thế ta mới đến."
Hắn trả lời nhanh đến mức Mạnh Uyển hiểu được, thì ra hắn sớm đã biết mình sẽ nói vậy.
Lòng hơi nghẹn lại, Mạnh Uyển không nói gì nữa mà ôm sát chăn rồi ngồi ở đầu giường trừng mắt nhìn hắn. Triệu Sâm ngồi thẳng người, cười ôn nhu: "Không phải đang xem ta là đăng đồ tử chứ? Nàng cứ yên tâm ngủ đi, ta gác đêm cho."
"Chàng vừa nói gác đêm cho ta sao? Ta nào có nhận được đãi ngộ tốt vậy. Mà… chàng không ngủ được hả?" Mạnh Uyển mở to mắt.
"Tối nay làm cho nàng kinh sợ, là ta không đúng. Bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là ta sơ sẩy. Tất cả đều là do ta phạm sai lầm nên đương nhiên phải đến đền bù rồi." Hắn nương đến cuối giường, để chân đáp xuống đất. Áo hắn có màu trắng khiến nàng có thể nhìn rõ hình dạng hắn ngay cả trong bóng tối, "Hình như nàng đã tỉnh nhiều lần rồi, ta ở ngoài cửa sổ nghe nàng thở không đều nên mới vào."
Tâm tình Mạnh Uyển bây giờ vô cùng phức tạp, vẫn nhìn hắn nhưng không có thêm động tác nào khác.
Triệu Sâm dứt khoát nghiêng thân tới cho đến khi trán dán vào trán nàng mới thấp giọng nói: "Đừng nói với ta là nàng chưa muốn ngủ là vì muốn làm chuyện khi trước trong xe ngựa với ta nhé?"
Hắn đã nói đến vậy, nếu Mạnh Uyển nàng còn không ngủ thì khác gì mời gọi hắn chứ?
Hai mắt nàng lập tức nhắm nghiền lại, trùm chăn kín mặt rồi nằm dí trên giường thở gấp.
Nhìn bộ dạng này của nàng, khóe miệng Triệu Sâm nhẹ nhàng cong lên. Ngón tay vừa thon dài vừa trắng nõn của hắn khẽ kéo chăn lên. Còn nàng thì kiên trì nhắm chặt hai mắt, nàng sợ rằng sau khi đối mặt với hắn thì sẽ càng khó xử. Hắn cứ vậy nhìn nàng một hồi, chợt đôi môi rơi lên trán nàng lúc nào không hay, để lại một nụ hôn không nặng cũng chẳng nhẹ.
Cơ thể Mạnh Uyển cứng đờ nhưng thả lỏng xuống rất nhanh, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
Triệu Sâm đúng là quân tử thật, mặc dù hắn có thân phận muốn làm gì cũng được. Đêm nay, Mạnh Uyển không còn tỉnh bất chợt lần nào nữa. Chỉ là khi buổi sáng thức dậy thì nàng không tìm thấy bất kì dấu vết nào chứng tỏ Triệu Sâm đã đến đây lúc tối cả.
Nghĩ nửa ngày, nàng cuối cùng cũng nhân lúc chải đầu hỏi:
"Phù Phong, tối qua bên ngoài ổn cả chứ?" Nàng dùng từ cẩn thận hỏi.
Phù Phong tưởng nàng còn lo lắng chuyện hành thích nên trấn an: "Tiểu thư không cần phải lo lắng, tam điện hạ đã phái mấy thị vệ tốt nhất đến trông coi Tuyết Mai viện rồi, tối qua rất yên tĩnh, tất nhiên không có nguy hiểm gì."
Xem ra Phù Phong không biết Triệu Sâm đã tới.
Mạnh Uyển gật gật đầu, nắm cây trâm trong tay suy nghĩ. Có phải tối qua nàng ngủ mơ hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, có lí nào lại thế, độ ấm vẫn còn chân thật vậy, hẳn là hắn đã tới đây.
Khóe miệng không nhịn được cong lên, bộ dáng xấu hổ e thẹn này khiến Phù Phong thấy cũng phải bật cười. Tiểu thư nhà mình đúng là xuân tâm nảy mầm, mang theo nha hoàn là nàng đây thành nai con chạy loạn rồi.
Khổ công thiếu nữ nhớ nhung, hiện tại tam điện hạ đang rất bận rộn. Hắn giống như đang rất chuyên tâm, bàn tay thuận không thích cầm cuốn sách nằm đọc trên ghế, lỗ tai đang chìm đắm trong cả chục lời bẩm báo của Tinh Trầm và một đám thuộc hạ khác, ánh mắt thì liếc qua vị hòa thượng trung niên vừa ngồi trên giường. Đợi đám Tinh Trầm báo tin xong xuôi, hắn mới buông sách xuống, cuốn lại để sau lưng rồi mở miệng.
"Không biết Vân Thủy đại sư có cao kiến gì không?"
Hòa thượng mở mắt ra, mỉm cười nói: "A di đà phật, trong lòng điện hạ đã sớm có quyết định rồi, cần gì hỏi lại bần tăng nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!