Chương 14: (Vô Đề)

Vốn đêm nay hai người nên đi dạo thật vui vẻ thì bây giờ không gian lại tràn ngập sát khí, đường phố hỗn loạn, Triệu Sâm mang theo Mạnh uyển né đao kiếm của thích khách. Xem ra hắn cũng không đem binh khí theo, thứ có thể chống đỡ bây giờ chỉ có quạt xếp trong tay.

Chất liệu của cái quạt kia hẳn không giống bình thường, nó đã mấy lần cản mũi kiếm của thích khách đâm xuống giúp bọn họ, Mạnh Uyển không dám thở, ôm chặt lấy Triệu Sâm theo bản năng. Dưới ánh trăng, tóc hắn tung bay, kim quang phản xạ đao kiếm, hiện lên hàn quang.

"Điện hạ!"

Thị vệ xông qua đoàn người hỗn loạn, vây quanh Triệu Sâm và Mạnh Uyển. Triệu Sâm dừng lại, tay áo tung bay, nhíu lông mày nhìn hộ vệ đánh nhau với thích khách, đầu mày tràn đầy hàn khí.

Mạnh Uyển dựa vào thân hình vững chãi của hắn, Triệu Sâm cúi đầu nói: "Đứng im ở đây." Sau đó hắn tiến lên giúp thị vệ. Số lượng thích khách hơn xa bọn hắn, nhưng hắn vẫn có thể ứng phó thành thạo, Mạnh Uyển đứng giữa vòng bảo hộ đã không còn sợ hãi như trước.

Nhưng khi hộ vệ vừa đi chỗ khác ngăn thích khách, lại có hắc y nhân khác đánh lén phía sau Mạnh Uyển. Mạnh Uyển cũng không phát hiện ra, nhưng Triệu Sâm thì có. Hắn có đầy đủ thời gian cứu Mạnh Uyển ra, hộ vệ gần đó cũng có thể bảo vệ nàng thật tốt, nhưng chính tại lúc đó, ông trời lại vẽ vời thêm chuyện.

Chỉ thấy một thư sinh áo dài màu xanh xông lên kéo tên thích khách muốn đánh lén Mạnh Uyển, bị thích khách đạp bay, nặng nề ngã xuống. Vất vả đứng lên nhìn lại, Mạnh Uyển đã được Triệu Sâm ôm vào ngực, thích khách đều đã bị đánh ngã, khăn vải cũng bị cởi hết ra.

Trên mặt Tô Ký Trần để lộ chút xấu hổ, cố gắng đứng lên, tập tễnh đi tới, nén đau đớn hành lễ, nói: "Tại hạ vẽ vời thêm chuyện rồi, khiến tiểu thư cùng tiên sinh thêm phiền, thật có lỗi."

Mặc dù trên người mang thương tích, còn ở trong tình huống khó xử nhưng vẫn tự nhiên hào phóng đi đến chào hỏi, Tô Ký Trần không hề kém cỏi chút nào, đây cũng là nguyên nhân khiến Mạnh Uyển có vài phần kính trọng đối với hắn lúc trước.

Triệu Sâm buông Mạnh Uyển ra, đánh giá Tô Ký Trần một cái, khép quạt xếp, gõ gõ trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: "Không sao, không biết công tử tên họ gì? Ngươi cứu nàng, ta nên cám ơn ngươi thật tốt."

"Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến." Tô Ký Trần cười nói: "Mọi người không sao là tốt rồi, chỉ là ta chưa bao giờ thấy nhiều thích khách ở Cam Lâm như vậy, có lẽ công tử cũng không thấy nhiều, tại hạ không làm chậm trễ mọi người nữa, đi trước một bước." Hắn cấp bậc lễ nghĩa chu đáo rồi rời đi, chỉ là lúc hắn quay đi lại ôm ngực khiến người khác lo lắng.

Cả quá trình vừa rồi Mạnh Uyển đều cau mày, cũng không nhìn hắn, vẫn là bộ dáng cô gái nhỏ dựa vào người Triệu Sâm. Kiếp trước nàng không gặp chuyện này, khi đó nàng không có cơ hội ở một mình cùng Triệu Sâm, càng đừng nói tới đi xa. Nàng cũng không nghĩ tới, kiếp này đã gặp được Tô Ký Trần nhanh như vậy.

Sống lại một đời, quả nhiên mọi thứ đều không giống lúc trước. Không hiểu sao nàng còn có chút chờ mong.

Về thái độ lãnh đạm của Mạnh Uyển đối với Tô Ký Trần, Triệu Sâm hình như rất vừa lòng, đợi Tô Ký Trần tiến vào hẻm nhỏ, liền phân phó: "Tinh Trầm, hộ tống vị công tử kia trở về, nhớ phải để lại thuốc trị thương."

Tinh Trầm ôm quyền rời đi, những hộ vệ khác đã kiểm tra xong thích khách, tiến lên bẩm báo: "Điện hạ, đều đã cắn thuốc tự vẫn, trên người không có đầu mối gì."

Triệu Sâm nhân lúc không ai để ý, quay ra nhìn Mạnh Uyển, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lại nhìn trước nhìn sau mới đè thái dương nói: "Nàng không sao là tốt rồi."

Mạnh Uyển cong môi: "Đương nhiên là ta không sao, quan trọng là chàng ấy." Nàng có chút sốt ruột: "Sao lại xảy ra chuyện? Ai lại to gan dám hại chàng?"

Triệu Sâm suy nghĩ một chút, đi tới bên người thích khách, ngồi xổm dò xét hơi thở đối phương, xốc cổ áo của hắn nhìn vào trong, lại lật nhìn đầu của hắn, ở sau tai trái phát hiện một dấu hiệu.

"Nhìn xem những người khác ở tai trái có phải có dấu hiệu hoa mai hay không?" Hắn đứng lên nói.

Hộ vệ lĩnh mệnh kiểm tra, một hồi lại bẩm: "Bẩm điện hạ, đều có."

Triệu Sâm không nói gì, bọn hộ vệ cùng quỳ xuống: "Thuộc hạ vô năng, thỉnh điện hạ trách phạt."

Mạnh Uyển bị bọn họ dọa sợ, Triệu Sâm lại vẫn bình tĩnh nói: "Đi tìm Tinh Trầm lĩnh phạt, bây giờ trở về phủ." Dứt lời dắt Mạnh Uyển lên xe ngựa.

Mạnh Uyển ngồi cùng hắn trên xe ngựa, vừa ngồi xuống đã thấy hắn mở miệng.

"Vị công tử kia có lòng hiệp nghĩa, Uyển Uyển có nghĩ tới nên cảm tạ hắn thế nào không?" Triệu Sâm giống như lơ đãng hỏi thăm, sắc mặt như thường.

Mạnh Uyển có chút chần chừ, Triệu Sâm cười cười, ánh mắt lạnh xuống, lóe lóe: "Nàng vốn mềm lòng lại lương thiện, sao lần này đối với người cứu nàng lại chẳng quan tâm vậy?"

Mạnh Uyển nghĩ gì trả lời nấy: "Mới nãy lo lắng cho chàng, không chú ý điều gì cả. Thật ra cũng không phải là không quan tâm, chỉ là chàng đã an bài chu đáo, Tinh Trầm cũng đã đi, vậy thì ta đâu cần làm gì nữa."

Nghe lời đáp của nàng, Triệu Sâm không nhìn ra vấn đề. Hắn quan sát nàng hồi lâu, đến khi nàng hiếu kì nhìn lại, hắn mới thu ánh mắt, dựa vào nệm phía sau nói: "Ta ngủ chút, đến nơi thì bảo ta."

Mạnh Uyển nhẹ giọng đồng ý, yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt hắn, tóc hắn đen tuyền, chảy xuống như thác nước, tản ra mùi hương dễ chịu.

Thật ra, mùi máu của những thi thể kia vẫn quanh quẩn trong chóp mũi nàng, hiện tại hòa quyện với mùi hương của hắn, khiến cả người nàng nổi da gà.

Xe ngựa đến bên ngoài phủ đệ tri phủ, chưa cần Mạnh Uyển gọi, giọng nói của Lý tri phủ cũng đã đánh thức hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!