Chương 13: (Vô Đề)

Tục ngữ có câu: Hạn hán đã lâu gặp Cam Lâm, bởi vậy có thể thấy, Cam Lâm hẳn là nơi địa linh nhân kiệt.

Nhưng mà, do phủ Lư Châu là láng giềng bị lũ lụt nên Cam Lâm cũng bị ảnh hưởng theo, có rất nhiều dân chạy nạn tràn vào Cam Lâm, may mắn được tri phủ Cam Lâm kịp thời ứng biến mới không xảy ra hỗn loạn.

Khi Mạnh Uyển tỉnh lại đã nằm trong phòng ở Cam Lâm, vì mới tỉnh ngủ nên nàng mơ hồ không kịp nhận ra mình đang ở đâu.

"Tiểu thư." Phù Phong mở miệng, đánh thức nàng từ trong thất thần: "Người đã tỉnh?"

Mạnh Uyển xoa xoa thái dương hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Tiểu thư ngồi trên xe ngựa thì đã bắt đầu ngủ, là Tam điện hạ ôm người vào, giờ đã là chạng vạng tối rồi." Phù Phong thấp giọng trả lời.

"Hắn ôm ta xuống sao?" Mạnh Uyển tỉnh táo lại, cảm thấy có điểm kì lạ, khi lên xe ngựa nàng vẫn rất tỉnh táo, nhưng không hiểu sao sau đó thì mệt rã rời, cứ vậy ngủ mất, cái này chắc không phải là ngẫu nhiên.

"Hắn đang ở đâu?" Mạnh Uyển hỏi.

Phù Phong đáp: "Điện hạ đang thương nghị cùng Lý đại nhân, tri phủ Cam Lâm trong thư phòng, nhưng nô tỳ đã  thông báo cho điện hạ là người tỉnh rồi."

"Ta vừa tỉnh, em đã cho người báo với hắn?" Biểu cảm của Mạnh Uyển có chút cổ quái.

Phù Phong vội giải thích: "Tiểu thư thứ tội, là Tam điện hạ sáng sớm đã phải Tinh thị vệ đứng ở đây đợi, nói là nếu người tỉnh lại phải báo cho Tinh thị vệ, lúc này có lẽ hắn đã đến thư phòng, báo tin cho điện hạ rồi."

Mạnh Uyển mở miệng muốn nói lại không biết nói gì, trong lòng biết có điều kì lạ lại không đoán ra được, nhưng rất nhanh, vị kia cũng đã đến, đứng trong phòng cũng có thể nhìn thấy thanh niên tóc đen ở ngoài viện, hắn mặc một thân áo trắng, đeo kim quan, cả người tràn đầy vẻ dịu dàng như trước, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không giống như quá khứ.

"Tham kiến Tam điện hạ." Phù Phong lập tức cúi đầu hành lễ.

Triệu Sâm gật đầu, xa cách nói: "Đi xuống đi."

Phù Phong nhìn tiểu thư nhà mình, Mạnh Uyển cũng không đành lòng để nàng khó xử, đưa mắt liếc ra hiệu nàng đi xuống, nàng mới nhẹ nhàng thở phào, khom người lui ra ngoài.

"Ngươi cũng lui đi." Triệu Sâm ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ, không ngẩng đầu lên phân phó Tinh Trầm.

Tinh Trầm hành lễ lui ra, khi trong phòng chỉ còn Triệu Sâm, hắn mới vội vàng đến gần Mạnh Uyển tỉnh lại không bao lâu.

"Ngủ ngon không?" Triệu Sâm hỏi, giọng nói bình thản như không biết chút nào về điểm kì lạ kia.

Mạnh Uyển đè nghi hoặc trong lòng xuống và trả lời: "Cũng được, không thấy quá mệt mỏi nhưng ngủ rất sâu."

Triệu Sâm cười cười, trong mắt phượng ngoài vẻ ôn nhu còn có điều gì đó: "Vậy thì tốt rồi, ta đặc biệt hun hương an thần Tây Vực tiến cống, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm."

Hóa ra là như vậy? Mạnh Uyển nhìn hắn, muốn nói lại thôi, giống như thắc mắc được hắn gỡ bỏ, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên.

Triệu Sâm trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Chỉ là không nghĩ nàng ngủ lâu như vậy. Hiện tại cũng đã muộn rồi, vốn định mang nàng đi dạo, khoa cử sắp tới, rất nhiều thí sinh tụ tập tại Cam Lâm tranh thủ báo danh, trên đường phố Cam Lâm gần đây rất náo nhiệt." Hắn rót chén trà, nhấp một ngụm rồi nói: "Ừm, hương thuần thanh nhã, trà của Lý tri phủ cũng không tệ, Uyển Uyển đến uống một ly đi." Hắn lập tức châm thêm một ly, cũng không hỏi nàng muốn hay không.

Mạnh Uyển chậm rãi đi qua ngồi cạnh hắn, cách hắn một cái bàn nhỏ. Nàng nhìn hắn một lúc, hắn chỉ cúi đầu uống trà, trên mặt không có biểu hiện gì.

Vì vậy nàng dứt khoát thuận theo ý của hắn, thay đổi chủ đề: "Có điện hạ giúp ta châm trà, thật là do phúc khí kiếp trước đã tu luyện."

Lời này giống như đã khiến cho Triệu Sâm nghĩ tới cái gì đó, hắn mím môi, môi cong cong thành một nụ cười vui vẻ, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc làm người ta không tự chủ mà chìm đắm trong ấy.

"Nếu như nàng nguyện ý, ta có thể đời đời kiếp kiếp châm trà cho nàng." Hắn nói một câu rồi lại chuyển, "Hôm nay là tết hoa đăng của Cam Lâm, ba ngày liên tiếp sẽ đều có hội hoa đăng, chúng ta tới cũng vừa đúng lúc. Nếu nàng không mệt mỏi, ta sẽ dẫn nàng đi dạo, được chứ?"

Ra ngoài ư? Mạnh Uyển có chút do dự, lo lắng mà không thể nói ra lời.

Nàng trái lo phải nghĩ rồi nói: "Ta ngủ trên xe ngựa cả buổi, cả người có chút cứng, đêm nay không thể đi được rồi."

Mắt phượng của Triệu Sâm cong cong, như chắc chắn cái gì, nói: "Vậy thì để mai đi." Dứt lời, hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy rời đi: "Ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi."

Thấy hắn đi rồi, Mạnh Uyển trực tiếp đứng lên, lo lắng một lúc lại ngồi xuống, chén trà trong tay nàng bị đặt lên đặt xuống trên bàn, khiến cho cả ly cả tay đều không ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!