Tương Vệ Quốc từ trước đến nay đều là nghiêm túc, cho nên từ trên mặt ông luôn nhìn không ra ý nghĩ nội tâm của ông.
Cái này khiến cho người khác đoán không được ông đang nghĩ gì, lúc này chủ của mấy món đồ kia cũng như vậy. Cho tới tận trưa, mấy đồ triển lãm này không ít người nhìn, nhưng một người hỏi đến cũng không có, chỉ có Trâu Hành Tân là có hứng thú với những vật này.
Thế nhưng giao dịch có thành hay không, còn phải nhìn vẻ mặt của vị này.
Tương Vệ Quốc cầm chiết phiến mở ra, mặt quạt được trang trí bằng cảnh sơn thuỷ, bên cạnh có hiệu đề. Xem ra chiết phiến có niên kỉ không ngắn, bất quá bởi vì giữ gìn không thích đáng, đã xuất hiện vết tích tu bổ. Tương Vệ Quốc trong lòng âm thầm lắc đầu, trên mặt lại bình tĩnh đem chiết phiến khép lại để xuống .
Sau đó ông cầm lấy vật thể màu đen không biết là làm bằng vật liệu gì. Món đồ này lộ ra hình trụ nón, không phải vàng, không phải gỗ, cũng không phải đá, dài 12,3 cm, cao 55 cm, lấy tay ước thử, xấp xỉ 3 kg.
Tương Vệ Quốc trong mắt lóe lên một đạo thần sắc nghi hoặc, sau đó ông cẩn thận xem xét phần đầu có hình nón.
Nhìn hai ba phút, Trâu Hành Tân nhịn không được gọi ông, Tương Vệ Quốc mới đem đồ vật để xuống.
"Cậu có biết lai lịch hay tên gọi của ba món đồ này là gì không?" Tương Vệ Quốc âm điệu nhẹ nhàng hỏi.
Nam tử lắc đầu nói rằng: "Không biết ạ, mấy thứ này đều do cha cháu tự mình cất giữ, cháu rất ít thấy." Cha của hắn là người có tính tình cổ quái, từ trước đến giờ cũng không cho phép con cái động vào vật của ông.
Hắn vẫn cho là bảo bối gì, kết quả sau khi cha hắn qua đời, vừa nhìn tới mấy thứ này, căn bản cũng không phải là đồ cổ quý báu. Bất quá nhà bọn họ đều là tầng lớp công nhân, cũng không có nổi thứ quý giá gì.
Tương Vệ Quốc như có điều suy nghĩ gật đầu, trên tay cầm bao tay vừa tháo xuống, nói rằng: "Tấm vé hí kịch đó thuộc thời dân quốc, coi như là vật sưu tầm có giá trị, nhưng mà bởi vì là hiện ngoạn, nên giá cả cũng không cao lắm. Ta xem 3000 là vừa giá. Nếu như Chu Tín Phương không phải là vai chính thì không được cái giá tiền này đâu."
Nam tử vừa nghe giá tiền này, nhất thời có chút thất vọng, nhưng vẫn trong phạm vi tiếp thụ được, hắn ở đây nửa ngày cũng biết cái gì gọi là hiện ngoạn. Cũng không phải tất cả vật phẩm sưu tầm đều có giá trị cao, số lượng tồn tại lại lớn, cũng rất phổ biến, niên đại của mấy thứ này lại ngắn, giá chỉ khoảng từ 1000 đến 6000.
Tương Vệ Quốc nói tiếp: "Ta xem món đồ này cũng có chút ý tứ. Ta ra giá ba vạn, nếu như cậu thấy thích hợp, chúng ta liền thành giao."
Ba vạn?!
Đây là giá cao khó có thể tưởng tượng, hắn nghĩ thứ đáng giá nhất chính là chiết phiến, thứ nhì là tấm vé hí kịch, thứ ba mới là vật đen thùi lùi này. Thế nhưng chiết phiến căn bản là không có người nhìn ở trong mắt, vé kịch giá là 3000, ngược lại đáng giá tiền nhất là món đồ chơi đen thùi lùi này!
Nam tử có phần hối hận, hắn không biết vật này rốt cuộc có giá trị bao nhiêu, nói không chừng đây không phải là giá cao nhất. Nhưng hắn phải biết rõ ràng đây rốt cuộc là vật gì thì mới có thể ra một giá tốt được.
Bất quá lúc này cũng không tiện thay đổi giá cả. Nam tử cẩn thận nhìn vẻ mặt Tương Vệ Quốc, sau đó bình tĩnh lại, biểu tình Tương Vệ Quốc thực sự không giống như là quyết tâm mua, tựa hồ sao cũng được.
Nam tử trong lòng quyết định, cắn răng nói rằng: "Được, cháu chấp nhận giá tiền này."
Hai con chim trong bụi không bằng một con chim trong tay[1]. Thứ này chính hắn ở nhà cũng nghiên cứu không ít thời gian, nhưng thực sự không phát giác ra thứ gì đáng tiền cả.
Tương Vệ Quốc gật đầu, để tay xuống, Tương Hãn phi thường chủ động đi lên phía trước tính tiền cho nam tử kia.
Nam tử vẫn có chút chưa từ bỏ ý định nói rằng: "Cái chiết phiến này là vật cuối nhà Thanh, tôi hỏi trên web có người nói là do danh gia chế tác, mọi người không muốn mua sao?"
Tương Hãn khóe môi nhếch lên cười nói: "Chiết phiến này nếu như vẹn toàn không tổn hao gì quả thực có ý nghĩa, nhưng đã động tay qua rồi thì không bán được nữa." Tương Hãn đây là nói uyển chuyển, trong ba món thì chiết phiến có giá trị thấp nhất, một nghìn đồng cũng đã là thông cảm, nhiều hơn nữa thì không có khả năng.
Đây là sự khác biệt giữa người chuyên nghiệp với lính mới, căn bản là không biết rõ được cái nào mới có giá trị.
Nam tử thất vọng, đành phải chấp nhận kết quả này. Hắn nói số tài khoản ngân hàng của mình cho Tương Hãn, Tương Hãn liền chuyển tài khoản, hai kiện vật trưng bày trên đài không thuộc về nam tử nữa. Nhưng bây giờ không thể mang đi được, phải chờ tới hội giao lưu chấm dứt, người mua mới có thể đem đồ vật lĩnh đi.
Kế tiếp, bốn người lại tiếp tục đi dạo.
Lúc này mọi người đã đem tất cả vật triển lãm nhìn qua một lần, rất nhiều người mua cùng chủ nhân triển đài trò chuyện với nhau, bên cạnh còn mấy người vây quanh xem xét món đồ.
Tới tham gia triển lãm, người sưu tầm đều lấy ra vật sưu tầm tâm đắc nhất của mình, thế nhưng những thứ này cũng không phải tất cả mọi người đều mua, bởi vì có những thứ thuộc loại ít người để ý. Chẳng hạn như bàn tính, chiếc đũa, bưu thiếp, bình rượu…
Người xem tương đối cao chính là ở các triển đài đồ cổ, bốn người Tương Vệ Quốc đi tới một triển đài có tiếng nghị luận làm người khác chú ý.
Tương Hãn thấy nhiều người, sợ chen đến hai lão nhân, vì vậy nói với Từ Cửu Chiếu: "Cậu với tôi mỗi người che chở một bên."
Từ Cửu Chiếu gật đầu, đỡ cánh tay thầy mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!