Chương 4: (Vô Đề)

Ngô Cửu Lợi quyết định đi là đi, tính cách hắn làm việc lưu loát cũng không kéo dài. Bởi vì lo lắng Từ Cửu Chiếu nên mới kéo cho tới bây giờ, trước khi đi hắn để lại cho Từ Cửu Chiếu một nghìn đồng – Từ Cửu Chiếu từ chối không xong đành phải nhận lấy, Ngô Cửu Lợi còn đem một điện thoại di động cũ cho cậu.

Từ Cửu Chiếu cẩn thận tìm một hộp bánh rỗng đem một nghìn đồng và cái điện thoại Nokia cũ mà Ngô Cửu Lợi cho cậu bỏ vào, giấu ở giữa thùng giấy dưới giường.

Ngô Cửu Lợi đưa cho cậu điện thoại di động để cho tiện liên lạc, đáng tiếc Từ Cửu Chiếu phụ tâm ý của hắn, chỉ coi điện thoại di động này là vật phẩm mà cất dấu, căn bản không biết công dụng của món đồ này.

Từ Cửu Chiếu đem quần áo và đồ dùng hàng ngày sắp xếp thật chỉnh tề, khăn trải giường, vỏ chăn, áo gối,… tất cả đều bị Từ Cửu Chiếu giặt sạch sẽ.

Chờ gần tối Ngô viện trưởng sang đây đưa cơm cho cậu, nhìn thấy cậu lôi kéo vỏ chăn, trách cứ: "Thân thể em còn chưa có dưỡng tốt đâu, những thứ này từ từ rồi sắp xếp."

Từ Cửu Chiếu không lên tiếng, chỉ cười.

Ngô viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, trong tay mang hộp cơm nói rằng: "Lý sư phó làm cho em canh tẩm bổ này, mau thừa dịp còn nóng uống đi."

Từ Cửu Chiếu đi theo Ngô viện trưởng trở về phòng, Ngô viện trưởng đem hộp cơm mở ra.

Hộp cơm có 3 tầng, tầng dưới chót là canh gà táo đỏ thơm ngào ngạt, tầng ở giữa là rau xào, tầng trên cùng là cơm tẻ.

Từ Cửu Chiếu lấy chén đũa mới vừa rửa sạch, đem cơm bới vào trong chén, ngẩng đầu hỏi Ngô viện trưởng: "Người đã ăn cơm chưa ạ? "

Ngô viện trưởng ngồi vào đối diện cậu: "Ta đã ăn rồi, những thứ này là đặc biệt vì em chuẩn bị. Sau này cơm buổi tối sẽ để riêng cho em trong hộp cơm, hoặc là em đến chỗ Lý sư phó lấy, hoặc là đợi ta đưa tới cho em."

Từ Cửu Chiếu vội vàng nói: "Không dám làm phiền mọi người… Không cần người đưa tới, để tự em đi lấy."

Ngô viện trưởng kỳ quái nháy mắt mấy cái, nói rằng: "Hài tử này thế nào bây giờ lại khách khí như vậy? Đây là do anh trai em đưa tiền, để em được chăm sóc tốt hơn. Tuy nói là Cửu Lợi bỏ tiền ra, em dùng cũng là đúng tình hợp lí. Thế nhưng dù sao hiện tại ở điều kiện này, để cho bọn nhỏ trong viện thấy, trong đầu khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều."

Từ Cửu Chiếu tay dừng một chút, hỏi: "Trong viện hiện tại rất khó khăn ạ ?"

Ngô viện trưởng từ trước đến nay đối mặt bọn nhỏ trong viện chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, giống như loại tình huống này cũng sẽ không nói cho bọn chúng. Nhưng khi nhìn ánh mắt thanh minh của Từ Cửu Chiếu, ngẫm lại cậu sang năm đã thành niên, cũng thẳng thắn không giấu giếm nói rằng: "Tình huống của viện chúng ta thực sự là không tốt lắm, bên trên cấp phát xuống cũng như muối bỏ biển.

Viện mồ côi chúng ta vì ở vùng ngoại thành, nên không có phúc lợi từ nhà tài trợ, thế nhưng khi đồn công an ở thị trấn nhặt được đứa trẻ lang thang nào vẫn đưa chúng qua bên này. Kỳ thực viện đã sớm vượt ra khỏi khả năng tiếp nhận. Ai ~ cái này cũng nhờ những hài tử kia khi lớn cũng không quên cội nguồn, hàng năm cũng trở về gửi tiền, nên mới miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ."

Từ Cửu Chiếu yên lặng ăn cơm, cậu chỉ là biết viện mồ côi là nơi hay thu dưỡng bọn trẻ không cha không mẹ, đơn giản là nơi làm việc thiện tích đức. Ngô viện trưởng nói những lời này, phần lớn cậu căn bản là không hiểu rõ được, chỉ có thể biết hiện tại trong viện đúng là khó khăn.

Nhập hồn vào người này chỉ có mười bảy tuổi, thời xưa hai mươi tuổi nhược quán mới thành niên, ở chỗ này mười tám tuổi là đã thành niên.

Thân thể trẻ lại, thế nhưng linh hồn của Từ Cửu Chiếu cũng đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không ăn ở thoải mái tại nơi này. Chớ nói chi hiện tại viện mồ côi còn gặp khó khăn.

Tạm thời dừng chân ở chỗ này, chỉ có thể ngộ biến tùng quyền (tạm thời thích nghi).

Từ Cửu Chiếu trong lòng sớm có tính toán, để đũa xuống nói rằng: "Ngô viện trưởng, em nghĩ sẽ trở lại xưởng gốm."

Ngô viện trưởng giật mình nhìn cậu: "Em nói cái gì? Em muốn trở về chỗ đó sao?"

Từ Cửu Chiếu nghiêm túc gật đầu: "Dạ, em muốn trở lại tiếp tục học việc."

Cậu biết trên người cậu không có đồng nào, lại không có căn cơ, còn nợ nần, chính là thân vô trường vật (chỉ người không có tài sản gì cả), chỉ có thể đi theo nghiệp xưa, tiếp tục chế tác đồ gốm sứ.

Tuy nói là trở lại học việc, thế nhưng dù sao cậu chân chính cũng là một ngự diêu sư, không cần phí thời gian học lại một lần nữa, chỉ cần cậu có cơ hội chứng minh bản thân, chắc chắn có thể trở nên nổi bật.

Ngô viện trưởng phì cười nói: "Em biết vươn lên là chuyện tốt. Thế nhưng em đã bị xưởng gốm đó khai trừ rồi, không thể quay về được."

Từ Cửu Chiếu con ngươi chớp động, rủ mắt hỏi: "Nguyên nhân bị đuổi là bởi vì em nửa đêm đi đến chỗ bỏ hoang đó sao? "

Ngô viện trưởng ừ một tiếng: "Bọn họ nói là em làm trái với quy định nhà xưởng, không có mặt trong thời gian làm việc." Ngô viện trưởng thở dài một chút rồi nói: "Lúc đó nhận được điện thoại ta cũng lo lắng. Ta là một lão bà tử, cái gì cũng không hiểu, đầu óc chậm chạp, trong viện lại không có tiền. Tuy nói em làm trái với quy định, nhưng xưởng trưởng vẫn đưa tiền bồi thường, ta đây mới yên tâm.

Lúc đó ta không thể rời viện trong thời gian dài, mọi người cũng bận không đi được, chỉ có thể gọi Cửu Lợi nhanh chóng trở về chăm sóc em."

Từ Cửu Chiếu giương mắt nghi ngờ: "Cửu Lợi ca nói đây là do tai nạn lao động, nên bọn họ mới bồi thường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!