Chương 30: (Vô Đề)

"Ừ, xuất ngoại." Ngô Cửu Lợi sắc mặt u ám, "Dựa vào điều này chứng minh tên đó có vấn đề."

Không phải là hắn xem thường xuất thân của mình, mà sự thật là như vậy. Một đứa trẻ không cha mẹ lại vừa thành niên, tách khỏi viện mồ côi đi làm thuê, tiền ở đâu mà xuất ngoại chứ?

Từ Cửu Chiếu cùng Ngô Cửu Lợi đều có ý nghĩ như nhau, vô luận là thế nào, nếu không có tiền, không ai lại rời xa quê hương. Không có tiền là đi không được, đơn giản vì lộ phí không đủ!

Ngô Cửu Lợi lấy điện thoại ra, từ trong album tìm ra một tấm hình đưa cho Từ Cửu Chiếu nhìn. Trong hình là một đứa trẻ mà Từ Cửu Chiếu không biết, dáng dấp rất gầy, da trắng nõn, quần áo rất model, thần thái rất hào hứng.

"Đây là?" Từ Cửu Chiếu mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bức ảnh, suy đoán thân phận của người này: "Dương Cửu Dương?"

"Em cũng không nhận ra được, đúng không?" Ngô Cửu Lợi trượt ngón tay, bên trên liên tiếp hiện ra vài tấm hình, nhân vật chính đều là cậu bé xa lạ đó, "Nếu không phải là bạn bè trong viện thề sống thề chết, anh cũng không nhận ra được!"

Từ Cửu Chiếu nhìn Dương Cửu Dương, buông mắt nói rằng: "Cậu ta từ đâu có tiền chứ?"

Ngô Cửu Lợi hừ lạnh một tiếng: "Không biết, miệng của tên đó rất chặt. Chỉ nói là phát tài, ở phía nam tiêu xài phung phí một trận, sau đó từ Hương Cảng đi tới nước Mỹ rồi."

Từ Cửu Chiếu không lên tiếng, cau mày suy tư.

Ngô Cửu Lợi kéo cái ghế ngồi ở trước mặt bàn: "Em nghĩ tiền này có quan hệ gì với chuyện của em sao?"

Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi, trầm giọng: "Em không dám khẳng định, đều là suy đoán của em thôi." Ánh mắt của cậu nhìn quyển sách《Trăm Cách Giám Định Gốm Cổ》ở trên bàn, nhớ lại dòng chữ "Mình tìm được rồi!"

Ánh mắt Từ Cửu Chiếu khiến Ngô Cửu Lợi tò mò, hắn đảo mắt liền thấy cuốn sách bên cạnh, dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Từ Cửu Chiếu trong lòng ra quyết định, ánh mắt kiên định nhìn Ngô Cửu Lợi: "Cửu Lợi ca, có thể cho người hỏi thăm một chút không, có phải Dương Cửu Dương đã từng bán một mảnh sứ Sài diêu hay không?"

Lực chú ý của Ngô Cửu Lợi lập tức bị dời đi, hỏi tới: "Mảnh sứ? Đây là nguyên nhân khiến em té xuống phải không? Là do tên đó muốn đoạt mảnh sứ của cậu nên mới đem cậu đẩy xuống hố sao?"

Từ Cửu Chiếu khẳng định gật gật đầu nói: "Em không có trí nhớ khi đó, nếu như không có lí do khác, thì cũng chỉ có lý do này. Sứ Sài diêu vô cùng quý giá, bất kỳ người nào có chút thạo nghề đều có thể bán ra với giá cao."

Ngô Cửu Lợi một mặt trong lòng thầm hận Dương Cửu Dương dám làm hại anh em của hắn, một mặt lại tò mò hỏi: "Vậy vật đó có thể bán bao nhiêu tiền?" Một mảnh sứ có thể có giá trị bao nhiêu chứ, đến nỗi đem bạn cùng nhau lớn lên đẩy xuống hố?

Từ Cửu Chiếu đánh giá một chút, không quá khẳng định nói: "Ít nhất là 200 vạn trở lên."

"Bao nhiêu tiền?!" Ngô Cửu Lợi thở hốc vì kinh ngạc, thoáng cái đứng lên, cái ghế ngã trên mặt đất phát ra một tiếng vang thật lớn. "200 vạn?!" Ngô Cửu Lợi rống to hơn.

Từ Cửu Chiếu bình tĩnh nhìn hắn: "Không sai, 200 vạn là ít nhất. Nếu như mảnh sứ đó thực sự là Sài diêu."

"Ông trời của tôi… 200 vạn…" Ngô Cửu Lợi cũng không có bình tĩnh như Từ Cửu Chiếu, thì thào thì thầm tính toán hắn phải đào mương trong thời gian bao lâu mới có thể kiếm được số tiền này chứ.

Một lát sau, Ngô Cửu Lợi phản ứng kịp nói rằng: "Em nói mảnh sứ đó có giá cao như vậy sao?"

Từ Cửu Chiếu đáp một tiếng gật đầu nói: "Về sau em lại đi tới chỗ hố bỏ hoang đó, phát hiện một mảnh sứ mới. Trong khoảng thời gian này TV cũng đưa tin tức, đó là loại sứ giống Sài diêu thôi, không phải là Sài diêu thật sự, mà là hàng nhái."

Lúc này trong lòng Ngô Cửu Lợi mới thoải mái, hắn cười nói: "Vậy ông chủ mua mảnh sứ đó không phải là bị lừa sao?"

Từ Cửu Chiếu:"Đúng vậy, nếu như ông chủ kia xem qua tin tức, nhất định sẽ biết vật này không phải là sứ Sài diêu thật."

Ngô Cửu Lợi đấm tay vào nhau, hung hãn nói: "Rất tốt, chỉ mong ông chủ kia có thể bắt được Dương Cửu Dương dạy dỗ một trận."

Ngô Cửu Lợi hăng hái bừng bừng bàn luận tình cảnh ông chủ kia trừng trị Dương Cửu Dương ra sao, một lát sau đã tới buổi trưa, hai người đi ra ngoài ăn cơm.

Vừa ăn cơm, Ngô Cửu Lợi vừa nói: "Em tìm được nơi nào tốt chưa? Lần này anh trở về thuận tiện giúp em dọn nhà luôn."

Từ Cửu Chiếu cảm kích nhìn Ngô Cửu Lợi: "Em định dọn lên trấn trên Phong Diêu, đã tìm phòng xong rồi, 300 đồng một tháng."

Ngô Cửu Lợi gật đầu: "Ở trấn trên 300 một tháng cũng tạm được."

Từ Cửu Chiếu nói: "Chỗ đó là do Trương xưởng trưởng giới thiệu, có sẵn luôn một vài vật dụng trong nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!