Chương 20: (Vô Đề)

Từ Cửu Chiếu hoàn thành điều phối bùn gốm, bắt đầu tiến hành xoa nắn, thải đạp, đem bùn gốm nhào nặn thành phôi.

Trình tự làm việc này cậu chế luyện tương đối tinh tế, chờ cậu hoàn thành xong khâu này, Trâu Hành Tân cũng dàn xếp xong xuôi chạy tới trấn Phong Diêu.

Trấn Phong Diêu mặc dù có khách sạn, nhưng điều kiện ở trọ cũng không thích hợp với một lão nhân 70 tuổi như ông. Hơn nữa thầy Cao cũng không có khả năng lãnh đạm để bạn tốt đi tới nơi của ông mà không chỗ ở.

Nhà Cao Đại Toàn ở phía ngoài trấn Phong Diêu, là một căn nhà nhỏ có hai tầng, Trâu Hành Tân cùng người giúp việc được mời vào ở trong nhà ông.

Chờ ông nghỉ ngơi đầy đủ, Trâu Hành Tân liền theo Cao Đại Toàn hướng xưởng gốm Văn Vận đi đến.

Mấy ngày nay trấn Phong Diêu người đến xe đi tấp nập, người ở lại chợt tăng lên, làm cho mấy chủ nhà trọ nhỏ ở trấn Phong Diêu hết sức vui vẻ.

Ngoại trừ thương nhân đồ cổ ở xa tới, còn có người dẫn mối chuyên nghiệp ở khắp hang cùng ngõ hẻm cũng tụ tập lại đây, cộng thêm những kẻ không có tiền lại không có khả năng mở cửa hàng nhưng lại hiểu thị trường chạy đến đây mua hàng sau đó bán lại cho các cửa hàng đồ cổ, những kẻ đó được gọi là "du kích" – cũng được gọi là đất xẻng (thuật ngữ trong đồ cổ).

Ngoại trừ những người chơi đồ cổ chuyên nghiệp tới tìm cơ hội ra, còn có những kẻ sưu tầm đồ cổ có kiến thức nửa vời cũng nhiệt tình chạy tới góp vui.

Nơi này ngư long hỗn tạp, thành phần gì cũng có. Bởi vì hiện trường khai quật bị phong tỏa, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài nhìn hoặc là tìm lối khác, dẫn đến bên ngoài cửa xưởng gốm bị người vây kín.

Từ Cửu Chiếu bên này cũng có vài nhóm người tới đây, cậu không muốn phiền phức nên trực tiếp đem cửa bên trong khóa lại, ngay cả thầy Cao đi vào cũng chỉ có thể gọi mở cửa.

"Tiểu Từ, mở cửa." Thầy Cao chống lại ánh mắt chế nhạo của Trâu Hành Tân, gõ cửa phòng làm việc của mình.

Một lát sau, Từ Cửu Chiếu mở cửa phòng ra: "Thầy Cao."

"Ừ." Thầy Cao uy nghiêm cất bước đi vào nơi làm việc, đối với Từ Cửu Chiếu nói: "Vị này chính là bạn cũ của ta, Trâu Hành Tân, em trực tiếp gọi Trâu lão là được rồi."

Từ Cửu Chiếu chuyển mắt về phía Trâu Hành Tân, không giống với Cao Đại Toàn có dáng dấp đen gầy, vẻ mặt lại chung sống không tốt, Trâu Hành Tân có vóc người mập mạp, do ông được chăm sóc tương đối tốt nên trên mặt hồng nhuận sáng bóng. Trâu Hành Tân có mái tóc hoa râm, mấy người lớn tuổi tóc đều rất thưa thớt, ông cũng không ngoại lệ. Bất quá không giống với người khác không thể nào xử lý kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, tóc của Trâu Hành Tân được cắt sửa rất có phong độ.

Trâu Hành Tân lúc còn trẻ cũng là một vị mỹ nam tử, lão mập đó khi già rồi cũng là một lão đầu đẹp trai.

Từ Cửu Chiếu nhìn thoáng qua cái trán trơn bóng của ông, hiển nhiên cái kiểu đầu tóc được cho là thời thượng của ông lại khiến Từ Cửu Chiếu không đỡ được.

"Trâu lão, người khỏe." Từ Cửu Chiếu yết hầu chuyển động, thấm giọng một cái.

Trâu Hành Tân đối với Từ Cửu Chiếu có ấn tượng tương đối hài lòng, đứa nhỏ này lớn lên mặt mũi đoan chính, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, còn là mắt hai mí nữa chứ. Đôi mắt kia được mí mắt tôn lên, miễn bàn có bao nhiêu trong trẻo a.

Ánh mắt trong suốt, thái độ trầm ổn, tầm nhìn ngay thẳng, lời nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Là một người trẻ tuổi thận trọng hiếm thấy, quả nhiên như lời Cao Đại Toàn nói là một người chững chạc.

Trâu Hành Tân cười híp mắt nói rằng: "Cậu cũng tốt a, cậu có làm gì thì cứ đi làm đi, hai lão già chúng ta ở đây trò chuyện là được rồi."

Từ Cửu Chiếu đáp một tiếng nhưng không có thực sự bỏ đi ngay, ngược lại là trước mang trà sau đưa hoa quả cho hai lão nhân, đến lúc xác định hai người này thực sự không cần gì nữa cậu mới ngồi vào bàn tiếp tục công việc của mình.

"Thế nào? Nhân phẩm không tệ chứ?" Cao Đại Toàn thì thầm, đắc ý nói.

"Cũng được." Trâu Hành Tân cũng không muốn cho Cao Đại Toàn thêm đắc ý, giả bộ không để ý lắm trả lời.

"Hừ." Ngươi còn giả bộ sao, cho là ta không thấy ngươi len lén nhìn người hả!

Từ Cửu Chiếu lúc mới bắt đầu còn phân tâm chú ý động tĩnh của hai người, về sau lại chuyên tâm chìm đắm công việc trên tay. Cậu thật ra không có suy nghĩ nhiều, dù sao hai ngày qua có rất nhiều người tìm đến, vị này chắc cũng là tới xem náo nhiệt thôi.

Thầy Cao theo đuổi là quy trình làm gốm sứ như thời cổ, khi thực hiện chưa hề sử dụng bất kỳ công nghệ hiện đại nào, cho nên, ở nơi này việc kéo phôi hoàn toàn tiến hành bằng tay.

Thời đại hiện nay đa số đồ sứ đều là dùng vữa lỏng làm ra, mà trên thị trường nếu nói đồ sứ chất lượng tốt thì cũng là sản phẩm của vữa lỏng thôi, chẳng qua là nguyên vật liệu tốt hơn một chút.

Giá thành vữa lỏng vô cùng thấp, chỉ cần sử dụng khuôn đúc là có thể sản xuất ra các sản phẩm giống nhau như đúc, căn bản cũng không cần thợ tạo hình dùng nhãn lực để phán đoán có đều hay không.

Còn tác phẩm gốm sứ nghệ thuật chân chính thì đều là do thợ tạo hình và các dụng cụ kéo phôi tạo ra. Bất quá người ta dùng là bàn xoay điện, mà Từ Cửu Chiếu thật vất vả mới hoàn dương đi tới hiện đại, cho nên cậu muốn dùng phương thức tạo phôi bằng sức người.

Trước mặt cậu là mâm xoay, bên dưới có có một trục xoay, bên trên trục xoay có một cái lổ nhỏ xuyên vào một cái trụ, thỉnh thoảng phải chuyển động trục, mâm xoay trên này mới có thể chuyển động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!