Bạn sẽ nhìn nhận thế nào về một người ngủ cạnh một chai sữa tắm?
An Lẫm chưa từng nghĩ về vấn đề này, nhưng với tư cách là nhân vật chính, cậu ấy vẫn muốn giấu "chứng cứ phạm tội" đi.
Cậu ấy không muốn bị coi là kẻ b**n th**.
Nghĩ như vậy, đôi mắt dài hẹp lạnh lùng của An Lẫm liếc qua gương mặt Bắc Cung, như thể đang quan sát điều gì đó.
Và trên mặt Bắc Cung cũng thoáng qua một tia bối rối, cậu không ngờ An Lẫm lại đột ngột tỉnh dậy.
Cậu chỉ là buổi sáng thức dậy đi vệ sinh, khi muốn quay lại ngủ nướng thì lỡ đi nhầm phòng, vừa kịp nhận ra định quay về thì An Lẫm đã tỉnh rồi.
Cậu theo bản năng nói lời chào buổi sáng, nhưng điều này không thể che đậy sự thật cậu đã đột nhập vào phòng.
Không muốn bị coi là b**n th** thì chắc chắn phải xem tốc độ phản ứng rồi.
"Tớ đến để gọi cậu dậy." Bắc Cung cười, vẻ ngoài trong sáng và rạng rỡ, kết hợp với ngũ quan tươi sáng đó, gần như mang lại cảm giác ấm áp như có mặt trời chiếu rọi ngay trước mắt.
Nhưng không hiểu vì sao, An Lẫm luôn cảm thấy nụ cười của Bắc Cung ẩn chứa vài phần ý đồ xấu.
Nhận ra điều này, cậu ấy cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và kinh ngạc.
Theo những định kiến thông thường, beta không thể gây ra mối đe dọa nào cho alpha.
Tại sao mình lại cảm thấy nụ cười của Bắc Cung "không có ý tốt"?
An Lẫm suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ là vì ai đó có khuôn mặt hồ ly, xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng luôn mang lại cảm giác quá tinh ranh.
Đặc biệt là khi cười…
Cậu ấy luôn cảm thấy Bắc Cung có mục đích khác.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, điều quan trọng là chai sữa tắm kia.
An Lẫm giấu chai sữa tắm vào trong thêm một chút, không nói gì.
Bắc Cung không biết trong lòng người này đang có biết bao nhiêu suy nghĩ quanh co, thấy cậu ấy cứ im lặng không trả lời thì nhướng mày.
"Sao cậu lại vào đây?"
An Lẫm dời tầm mắt, vẻ mặt đơ như tượng đó quả thực là kín kẽ không sơ hở.
"Tớ lỡ đi nhầm đường."
Câu trả lời của Bắc Cung có phần khó tin, dù sao thì lớn chừng này rồi, lại không say rượu, sao có thể mắc lỗi sơ đẳng như vậy được?
Nhưng thật ra những gì cậu nói đều là sự thật.
"Trước đây tớ vẫn ở phòng này," Bắc Cung nhún nhún vai, "Tớ chưa tỉnh ngủ nên vô tình đi vào nhầm thôi."
Cậu biết lời giải thích của mình không hợp lý, nhưng không sao cả, ai bảo giọng điệu của cậu đủ đường hoàng cơ chứ?
Xem kìa, ánh mắt An Lẫm từ từ quay lại nhìn cậu, chắc là đã tin rồi.
Cho dù bị mất trí nhớ, điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự hiểu biết của cậu về Tiểu An. Cậu tin rằng, câu tiếp theo của An Lẫm sẽ không còn băn khoăn về chuyện này nữa.
"Cậu… nghĩ tôi sẽ tin à?"
An Lẫm nhìn khóe môi nhếch lên của Bắc Cung, thầm nghĩ gã này gần như viết chữ "Tôi đang lừa người" lên mặt, thật sự có ai tin cậu ta đang nói thật không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!