Chương 52: Ngoại truyện 02

Mặc dù chuyến du lịch lần này rất lạnh, nhưng cũng có một tin tốt: trong khi đang đi du lịch, Bắc Cung và An Lẫm đều không bị cảm lạnh.

Tin xấu là vào đêm đầu tiên về đến nhà, An Lẫm đã hắt hơi một cái, sau đó bệnh đến như núi đổ, alpha này vốn dĩ leo núi cũng không cần th* d*c ngay lập tức yếu ớt nằm trên giường, trông vô cùng đáng thương.

Bắc Cung đã nhiều năm không thấy người yêu mong manh như vậy, chợt gặp tình huống này, sự xót xa trực tiếp hiện trên mặt.

Không nói Bắc Cung chăm sóc người bệnh tận tâm đến mức nào, chỉ riêng chuyện uống thuốc, Bắc Cung đã đặt mấy cái đồng hồ báo thức cho việc này.

Nhưng bản thân cậu mỗi lần đều có thể tự giác nhớ đến chuyện cho uống thuốc trước khi đồng hồ báo thức vang lên.

Và đồng hồ báo thức thì sẽ vang lên đúng lúc An Lẫm và Bắc Cung đang cãi nhau về chuyện có uống thuốc hay không, rất đúng giờ, đúng giờ đến mức An Lẫm đã quen rồi.

"Cậu không cần căng thẳng như vậy đâu," Có một lần bị ép uống thuốc xong, An Lẫm hít sâu một hơi nén vị đắng xuống, "Cơ thể của alpha không mong manh như vậy."

"Theo tình huống bình thường, nhiều nhất là ngày kia, tớ sẽ khỏi."

Đây là báo cáo khoa học mới nhất, nói rằng alpha có khả năng tự phục hồi siêu mạnh, cho dù sốt cao đến 40 độ, hệ thống miễn dịch của họ vẫn vận hành tốc độ cao, đảm bảo họ khỏi trong 72 giờ.

Về điều này, An Lẫm tin tưởng tuyệt đối, cũng lấy điều này làm cớ từ chối uống thuốc.

Thậm chí, còn muốn làm việc!

Bắc Cung có thể đồng ý sao? Đương nhiên là không.

Alpha đâu phải bằng sắt, mình làm sao có thể mặc cho người yêu làm chuyện tiêu hao tâm trí như vậy chứ?

"Cậu đừng xem công việc đó nữa." Cậu bực tức nghiến răng, "Cậu nhìn tớ này."

An Lẫm cảm thấy có chút buồn cười, cậu ấy khó nhọc nâng mắt lên, dường như có chút bất lực: "Vẫn luôn nhìn cậu mà."

Bắc Cung mới không tin, cậu phát hiện một khi gặp chuyện liên quan đến công việc, lời nói dối của người nào đó đặc biệt nhiều.

Nhiều hơn cả mình, thực sự khiến người ta tức giận.

Nhưng Bắc Cung cũng không định vạch trần cậu ấy trực tiếp, mà là quay người tìm điện thoại di động bị mình giấu đi của An Lẫm.

Nhìn điện thoại của cậu ấy, Bắc Cung giả bộ nói: "Hình như trợ lý đã gửi tin nhắn cho cậu."

"Chuyện gì?" An Lẫm theo bản năng hỏi một câu, nhưng lời vừa nói ra, cậu ấy mới hậu tri hậu giác nhận thấy có chút không đúng.

Cái tên này làm sao lại gài bẫy mình nữa rồi?

Quả nhiên, giây tiếp theo Bắc Cung liền bắt đầu tố cáo cậu ấy – cứ nghe đến công việc là hưng phấn không chịu được.

An Lẫm rất muốn phàn nàn mưu mẹo này của Bắc Cung, nhưng đối phương không cho cậu ấy cơ hội này.

"Được rồi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, xin bạn trai mau ngủ đi, được không?"

Bắc Cung nói như vậy, hành động cũng không rảnh rỗi, ngang nhiên chen thẳng vào chăn của An Lẫm.

"Cậu là muốn để virus đi hết sang mình sao?" An Lẫm quay người nhìn cậu, "Nếu cậu không muốn cảm lạnh thì nên tránh xa tớ ra một chút."

Bắc Cung lại hoàn toàn không để tâm, còn cố ý xích lại chỗ An Lẫm một chút, "Tớ có thể dễ dàng cảm lạnh như vậy à?"

"Cậu tính bằng ngón tay xem từ nhỏ đến lớn tớ bị bệnh được bao nhiêu lần? Cơ thể tớ tốt lắm đấy." Bắc Cung luôn luôn rất tự tin vào thể chất của mình, "Tớ không ôm cậu thì không yên tâm."

Lời này nói có chút ngọt ngào, nhưng An Lẫm đã quen với cách nói chuyện của người yêu rồi, không cảm thấy có vấn đề gì về điều này.

Thực tế chứng minh, An Lẫm cũng tự tin vào thể chất của Bắc Cung, cậu ấy không lo lắng cảm lạnh của mình sẽ lây sang đối phương, vì vậy đơn giản mặc cho Bắc Cung ôm mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!