Chương 50: (Vô Đề)

Có An Lẫm là "vật tham chiếu", nghiên cứu thuốc ức chế pheromone dường như lại có thêm không ít tiến triển.

Và Bắc Cung bên kia cũng đã bận rộn rất lâu, cũng coi như đã giao cho An Dụ một câu trả lời khiến ông hài lòng.

Lần nữa ngồi trong văn phòng này, Bắc Cung uống trà, vẻ ngoài cười tươi, nhìn là thấy vô cùng thoải mái.

An Dụ nhìn ngoại hình của thanh niên, trong thần sắc có thêm chút phức tạp.

Là một nhiếp ảnh gia, Bắc Cung đã nộp bài kiểm tra khiến ông hài lòng, theo lý mà nói sự hợp tác của họ kết thúc tại đây.

Nhưng ông vẫn muốn hỏi thêm một câu: "Thuốc nghiên cứu thế nào rồi?"

Bắc Cung không ngạc nhiên với vấn đề này, cậu cười một tiếng, trả lời thật lòng, "Rất tốt, nếu nghiên cứu tiếp, vấn đề pheromone có thể giải quyết phần lớn."

"Ừm." An Dụ đáp một tiếng, không nói gì nữa, không ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì, cứ như ông hoàn toàn không quan tâm những điều này vậy.

"Khu vui chơi chính thức khai trương sau nửa tháng, đến lúc đó cháu và An Lẫm sẽ đến chứ?"

Bắc Cung cũng không chắc chắn – cậu giữ thái độ vô thưởng vô phạt, chủ yếu xem An Lẫm có sẵn lòng hay không.

Sau khi trò chuyện, Bắc Cung phát hiện An Lẫm càng chán ghét An Dụ bây giờ hơn.

Nếu nói ở thế giới trước đó, An Lẫm ít nhất còn có thể trò chuyện vài câu với người cha trên danh nghĩa này, bây giờ lại ngay cả gặp mặt cũng không muốn gặp rồi.

"Ừm."

Đối với câu trả lời của Bắc Cung, An Dụ cũng không quá để tâm, ông chỉ đơn giản đáp một tiếng, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

"Về đi, lát nữa ta còn phải họp."

"Vậy được." Bắc Cung uống hết trà trong cốc, đứng dậy, rời đi rất dứt khoát.

Dứt khoát đến mức An Dụ cảm thấy có chút kỳ lạ, ánh mắt trầm ngâm nhìn bóng lưng Bắc Cung, không biết đang nghĩ gì.

"Tiền đã về tài khoản hết chưa?" An Lẫm chống cằm, nhìn Bắc Cung tùy ý nằm trên ghế sofa, vẻ ngoài tự tại đắc ý đó cho thấy cậu không bị thiệt thòi gì ở chỗ An Dụ.

"Về rồi, một khoản tiền lớn, ngang bằng với tiền tớ kiếm được từ năm sáu đơn hàng trước đây."

Bắc Cung không phải người giữ được tiền, cậu lấy tiền công xong, sẽ tự thưởng cho mình theo tình hình thu nhập, có thể là mua máy ảnh mới, có thể là tự thưởng bữa ăn này.

Bây giờ kiếm được một khoản tiền lớn, cậu cũng muốn tiêu xài một phen. Cậu ngồi thẳng người, mắt long lanh, tràn đầy mong đợi.

Cậu đề nghị: "Đợi cậu rảnh, chúng ta đi du lịch đi. Tớ muốn đi thành phố Y lâu lắm rồi."

"Được, nhưng còn phải đợi một khoảng thời gian nữa." An Lẫm nghe rất rung động, nhưng công việc trong tay không thể dừng lại được.

Bắc Cung biết "đợi một khoảng thời gian" mà đối phương nói e rằng là một khoảng thời gian không ngắn, không khỏi có chút thất vọng.

Vẻ ngoài tràn đầy sự tủi thân trong đôi mắt đào hoa thực sự rất khó khiến người ta từ chối.

Ngay cả khi An Lẫm đã khôi phục trí nhớ, và trong trí nhớ số lần nhìn ánh mắt này căn bản nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng, nhưng điều này không thể nâng cao khả năng miễn dịch của cậu ấy.

"Nhưng cuối tuần có thể cùng cậu đi đây đi đó một chút." An Lẫm nói.

Khóe môi Bắc Cung nhếch lên, cậu vô cùng hài lòng với kết quả này, dù sao cậu cũng không thích người yêu của mình toàn tâm toàn ý lao đầu vào công việc.

Nếu không, mình thực sự phải tranh sủng với công việc rồi.

"Vậy đi đâu?" Bắc Cung rất mong đợi, "Cậu có ý tưởng gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!