Lời của y tá có chút phóng đại, nhưng máu đã chảy ngược, đương nhiên phải nhanh chóng xử lý.
Sau khi rút kim ra, y tá lại nhìn bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.
Cô đã nghe nói về cặp đôi trẻ này từ lâu, ban đầu tưởng là một kịch bản tình yêu buồn của một mối tình AB, nhưng không ngờ alpha bị mất trí nhớ lại vẫn nhớ người yêu của mình.
— Hóa ra là một câu chuyện ngọt ngào!
Y tá ngoài miệng thì nói hai người nên chú ý đến sức khỏe trước rồi hãy yêu đương, nhưng nhìn cặp đôi hơi sến sẩm này vẫn không nhịn được mà nhếch môi cười.
"Cho hỏi khi nào tôi có thể xuất viện?"
Bất kể An Lẫm có mất trí nhớ hay không, người này đều rất coi trọng thể diện của mình.
Và chuyện vừa rồi ít nhiều cũng mất mặt, cậu ho nhẹ để chuyển chủ đề, chỉ là dưới cái vẻ mặt không cảm xúc đó, ngoài Bắc Cung ra sẽ không ai nhận ra sự ngượng ngùng của cậu.
"Chuyện này phải hỏi bác sĩ rồi."
Bác sĩ đã tổng hợp tình trạng của An Lẫm, cảm thấy bệnh nhân muốn xuất viện cũng không phải là không được, chỉ là phải chú ý đến mọi mặt trong cuộc sống.
Bắc Cung ghi chép rất nhiều, mượn giấy bút từ bác sĩ và ghi đầy một mặt.
Y tá nhìn thấy tất cả, vừa hay cô đang đứng cạnh An Lẫm.
"Bạn trai cậu thật là chu đáo, nếu không phải biết giới tính từ sớm, tôi đã thực sự nghĩ cậu ấy là omega rồi."
Đây rõ ràng là một câu nói đùa, cũng coi như là trêu chọc chuyện An Lẫm nhận nhầm giới tính của bạn trai mình.
Nhưng không hiểu sao, nghe người khác hiểu lầm giới tính của Bắc Cung, An Lẫm đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Cậu ấy là beta."
Như thể đang nhấn mạnh điều gì đó, cậu lặp lại một lần nữa.
Y tá không hiểu ý cậu, tiếp tục nói: "Chính vì là beta nên mới hiếm có, có thể thấy cậu ấy rất quan tâm đến cậu."
Công việc rất bận, y tá vừa làm xong việc này lại phải đi sang chỗ khác, tất nhiên không có thời gian nói chuyện phiếm với người khác, cuối cùng để lại một câu:
"Nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày hồi phục trí nhớ nhé."
An Lẫm "ừm" một tiếng, bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía bóng lưng đang chăm chú ghi chép kia.
Cậu cũng muốn sớm hồi phục trí nhớ.
"Đang nhìn gì vậy?" Bắc Cung cẩn thận cất những thứ đã ghi chép lại, lúc này mới nhận thấy An Lẫm đang chăm chú nhìn mình.
Đột nhiên nổi ý xấu, dịch chuyển bước chân, và ánh mắt của An Lẫm cũng di chuyển theo.
Cậu đi sang trái, ánh mắt An Lẫm cũng di chuyển sang trái, cậu đi sang phải, ánh mắt An Lẫm cũng di chuyển sang phải.
Bắc Cung còn muốn thử thêm, nhưng mèo thì không thể cứ trêu mãi, chỉ một lát sau cậu đã thấy An Lẫm nhíu mày.
"Cậu làm tôi hoa mắt đau mắt rồi đấy." An Lẫm nhíu mày.
Nếu như cậu không cứ nhìn chằm chằm tớ thì sẽ không bị đau mắt đâu nhỉ?
Bắc Cung không nói câu này ra, cậu cười có vẻ không có ý tốt, đưa tay nắm lấy tay An Lẫm.
"Vậy tớ không đi lung tung nữa." Mặc dù cậu nói vậy, nhưng tờ giấy trong tay lại lắc lư trước mắt An Lẫm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!